“Em gọi đi, giờ này thì bà nội tôi đã tắt máy đi ngủ.” Hoắc Anh Tuấn bá đạo đem cô ôm vào trong ngực, tay trái cũng hướng trên bụng cô mò đến: "Để cho anh nhìn một chút, hôm nay hai tiểu bảo bối của chúng ta có lớn lên chút nào hay không."
“Bây giờ mới hơn một tháng, căn bản sẽ không có biến hóa được không" Khương Tuyết Nhu im lặng lấy tay anh ra: “Anh đi ra đi, tôi muốn ngủ."
“Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh." Hoắc Anh Tuấn mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô: “Em muốn để cho ai làm mẹ nuôi của con anh, nếu như là Lâm Minh Kiều, chỉ số thông minh có hạn, anh không đồng ý, Nhạc Tiêu Nhi, anh càng sẽ không đồng ý... “Hoắc Anh Tuấn, buổi tối khuya anh tới đây nếu không phải cùng tôi gây gổ thì khó chịu lắm có phải hay không.” Khương Tuyết Nhu nổi giận, cầm lên gối liền hưởng trên người anh mà đập: “Đứa trẻ là tôi sinh ra, tôi để cho ai làm mẹ nuôi là chuyện của tôi, anh dài dòng nữa, có tin là tôi không sinh nữa hay không. “Em nói gì?” Hoắc Anh Tuấn sắc mặt nhất thời phiền muộn xuống: “Khương Tuyết Nhu, em nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng bây giờ bảo bối chỉ là một con nòng nọc nhỏ, nhưng mà nói không chừng bọn trẻ có thể nghe hiểu lời của em đó, em nghĩ bọn trẻ sẽ không có cảm nhận được ư
Khương Tuyết Nhu vốn là mang thai, tâm tư dễ dàng bị kích động cũng đa sầu đa cảm, bị anh chỉ trích mấy câu, hốc mắt cũng không khống chế được ủy khuất mà đỏ: “Ai bảo anh kích thích tôi, tôi nói cho anh biết, nếu như anh còn muốn cùng tôi hợp lại, liền phải tiếp nhận bạn bè bằng hữu của tôi."
Hoắc Anh Tuấn thấy cô khóc liền luống cuống: “Được rồi, em đừng khóc"
Khương Tuyết Nhu chẳng những không dừng lại, nước mắt còn rớt xuống, còn rống lớn tiếng hơn: “Nói cho cùng, anh còn không biết xấu hổ chế bạn tôi, Tống Dung Đức thì đầu óc linh hoạt sao, tôi nhìn thấy anh ta dại dột ngã nhào như heo vậy đó, Quý Tử Uyên cũng là một tên trăng hoa, không có một ai tốt."
Hoắc Anh Tuấn lập tức bị cô phản bác có chút á khẩu không trả lời được.
Theo lý thuyết, cô mắng bạn anh, anh đáng lí ra nên giận chứ.
Nhưng mà anh thấy cô rơi nước mắt, cả người anh tim đều đau đến hóa đá: “Đừng khóc, khóc nhiều đối với con không tốt"
“Tôi cứ thích khóc, ai bảo anh buổi tối tới làm phiền tôi, tôi muốn yên lặng ngủ một giấc cũng không buông tha cho tôi"
Mấy ngày nay, kiềm chế ở đáy lòng đau đớn đột nhiên bộc phát. Khương Tuyết Nhu căn bản không khống chế xuống.
Thậm chí còn kinh động hơn khiến dì Trương gác đêm từ một gian phòng nhỏ ở bên ngoài mở cửa đi vào.
“Cậu cả, cậu làm sao chạy vào” Dì Trương lập tức giống như bao che con cái vậy
đem Hoắc Anh Tuấn kéo ra: “Lão phu nhân nói, dặn dò tôi nhìn chằm chằm cậu, phu nhân bây giờ là đang trong thời kỳ đặc biệt, các người không thể ngủ chung, cậu ngược lại tốt rồi, còn chạy vào chọc phu nhân khóc, nhanh lên một chút đi ra ngoài".
Nếu là người giúp việc khác cũng được đi, nhưng mà dì Trương đã theo lão phu nhân mấy chục năm, Hoắc Anh Tuấn thật không dám lỗ mãng, chẳng qua là anh cảm thấy rất oan uổng: “Tôi chẳng qua là tới muốn kể chuyện cho tiểu bảo bối".
Khương Tuyết Nhu che mắt nghẹn ngào tức giận nói: “Anh chính là tới... chọc giận tôi, anh đi đi"
“Cậu cả, mời cậu mau rời đi” Dì Trương vội vàng đem người đuổi ra ngoài.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đi, Khương Tuyết Nhu mới chậm rãi dừng khóc lại, nhưng trong lòng vẫn là khó chịu không thôi.
Cho tới buổi sáng ngày thứ hai, đáy mắt còn có chút vành đen.
Thời điểm ăn điểm tâm, hai vị lão nhân nhà này cũng biết chuyện, ông cụ Hoắc nổi giận tại chỗ: “Con có còn muốn con nữa hay không, lớn thế này rồi, một chút cũng không | hiểu chuyện"
Bà cụ Hoặc cũng tức giận: “Sau này sân thượng cũng che cho tôi, đừng để cho nó có cơ hội chạy vào trong nữa, vô pháp vô thiên"
Mặt đầy cam chịu thêm buồn bực Hoắc Anh Tuấn u oán dùng chân nhẹ nhàng cà | bắp chân Khương Tuyết Nhu một cái: “Vợ..."
Khương Tuyết Nhu quay mặt đi, căn bản không để ý đến anh.
Hai ngày sau.
Bệnh viện Hưng Nhã ở Thành Đông. Lâm Minh Kiều sau khi nhận được điện thoại của bệnh viện, lập tức chạy tới.
Đang là ngày thứ hai, bệnh viện tấp nập người ra vào, cô vòng vo hơn mười phút, thật vất vả mới tìm được một chỗ đậu xe, kết quả thời điểm de xe, phía sau một xe thể thao
màu đỏ thật nhanh chui vào, thiếu chút nữa còn đụng phải xe cô, bị dọa sơ tim cô thiếu chút cũng nhảy ra ngoài.
“Có bị bệnh không" | Lâm Minh Kiều lửa giận bốc ba mét mắng một câu, mở cửa vọt xuống xe: “Có ý thức hay không, không thấy tôi đang đỗ xe hay sao, hơn nữa các người thiếu chút nữa thì đụng phải xe tôi rồi có biết hay không"