"Đi thôi, chúng ta về nhà"
Khương Tuyết Nhu nắm lấy lòng bàn tay anh. . Tiên Hiệp Hay
Nhà....
Hoắc Anh Tuấn gương mặt anh tuấn thoáng qua một chút đau nhói.
Trước đất, nơi này từng chính là nhà của anh.
Mà hôm nay, chỉ có ở nơi có cô, mới giống như là nhà.
"Được."
Hồi lâu, anh gật đầu một cái, ôm cô cũng không quay đầu lại rời khỏi nhà họ Hoắc.
Hoắc Văn nhìn bóng lưng anh biến mất sau cửa, mới rì rầm lẩm bẩm nói: "Bố mẹ, con cảm thấy Hoắc Anh Tuấn khẳng định lại tái phát bệnh rồi, dáng vẻ của nó mới vừa rồi rất kinh khủng, cực kỳ giống dáng vẻ khi đó đả thương người... "
"Đủ rồi. Ông cụ Hoặc thất vọng đi đến cho một bạt tai lên trên mặt bà ta: "Mày còn có mặt mũi nói, nhà họ Hoắc chúng ta để cho mày thiểu ăn thiếu mặc sao, lại để cho người bên ngoài mua chuộc"
Hoắc Phong Lang cũng tức giận chỉ trích: "Dì Hai, dì quả thực quá ác độc"
Hoắc Văn bị chỉ trích đến thất vọng chán nản, bà ta não nề nắm chặt quả đấm, hận Hoắc Anh Tuấn hận đến tận xương thịt.
Cái thù này, bà ta nhất định phải báo.
Đường trên núi Tuyết Minh ngoằn nghèo.
Ngôn Minh Hạo phía trước lái xe, Hoắc Anh Tuấn một mực giương mắt nhìn người bên cạnh Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu biết mặt mình đáng sợ, bị anh làm phiền đến một trận phiền lòng: "Những lời tôi vừa nói, anh không cần coi là thật, tôi chỉ là không muốn anh làm tổn thương Hoắc Văn, cùng với nhà họ Hoắc đoạn tuyệt quan hệ, đến lúc đó anh xui xẻo, nói không chừng tôi sẽ lại bị nhốt vào trong địa lao, hoặc là kết quả thảm hại hơn"
"Anh biết"
Hoắc Anh Tuấn trong mắt như ngưng đọng, rất nhanh hồi phục bình thường.
Anh cho tới bây giờ không ảo tưởng qua việc cô trải qua tổn thương như vậy, sẽ tùy tiện tha thứ cho anh.
Cô nhất định cảm thấy mình rất vô si, luôn mồm luôn miệng nói sẽ bảo đảm bảo vệ cô, kết quả căn bản không làm được.
Một trận đau tim mãnh liệt dâng lên níu lấy lòng anh thật chặt.
Tay anh lần nữa kịch liệt run rẩy, thật giống như không thể tiếp tục khống chế được nữa vậy.
"Dừng xe. Đột nhiên, anh mở miệng ra lệnh.
Ngôn Minh Hạo lập tức dừng xe bên lề đường.
"Trước tiên đưa cô ấy đi bệnh viện, tôi ra ngoài hút điếu thuốc rồi sẽ đến sau" Hoắc Anh Tuấn sải bước xuống xe.
Ngôn Minh Hạo nhìn hình dáng anh một cái, lập tức cho xe chạy rời đi.
Khương Tuyết Nhu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn một cái, thấy anh lên xe phía sau.
Cô cười một tiếng, nói: "Ngôn Minh Hạo, trên người tôi rất thúi, anh nhất định đã nhẫn nhịn chịu khổ cực rồi"
Cô là thật thúi, địa lao hoàn cảnh vốn là đã rất tồi tệ, cô mỗi ngày ăn uống tại chỗ toàn ở trong một mảnh không gian kia, hơn nữa chưa tắm, cái loại thúi đó tràn ngập ở trong xe, ngay cả chính cô cũng không nhịn được.
Ngôn Minh Hạo ngẩn ra, liền vội vàng giải thích: "Khương tiểu thư, cô hiểu lầm, Cậu cả anh ấy...."
Anh muốn nói lại thôi, không có biện pháp nói cho cô biết Câu cả lại tái phát bệnh rồi, anh cần phải đi ra phía sau uống thuốc, có thể... Lại đang tự hủy hoại bản thân.
"Cậu không cần cố gắng giải thích, tôi cũng hiểu." Khương Tuyết Nhu cảm thấy cậu ta cố gắng vì Hoắc Anh Tuấn kiếm cớ nhưng lại không tìm được lý do, dáng vẻ trông rất buồn cười.
Ngôn Minh Hạo tràn đầy bối rối không biết phải làm sao.
Cô có thể thật không hiểu, Cậu cả thật sự quan tâm có rất nhiều.