Bị từng người từng người bàn tán bình luận nhưng Khương Tuyết Nhu lại không có tâm tư nghe. Bấy giờ cô đang nhìn lên phía màn hình lớn trước mặt đề dòng chữ: “Dạ tiệc quỹ ngân sách từ thiện Hoắc thị”.
Đây là dạ tiệc quỹ ngân sách từ thiện Hoắc thị?
Như vậy Hoắc Anh Tuấn có đến đây hay không?
Ánh mắt dạo qua một vòng, cô thật sự muốn ngất đi, không chỉ có Hoắc Anh Tuấn có mặt mà cả Diệp Minh Ngọc, bà ngoại Hoắc, ông cụ Hoắc, Hoắc Nhã Lam, Hoắc Văn, cả nhà họ Hoắc đều đang ở đây.
Thậm chí cả Vệ Phương Nghi và Diệp Gia Thanh cũng đã tới.
Đám người đó cũng đều kinh ngạc khi thấy hai người.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy hai chân phát run lên, bây giờ trong mắt cô chỉ có dáng vẻ của Hoắc Anh Tuấn. Anh mặc âu phục màu đen được cắt may tinh tế, đôi mắt anh tối tăm thâm trầm nhìn cô không dời, ẩn sau đôi mắt anh lộ ra một tia lạnh lùng đến. rợn người mà chỉ cô mới nhìn ra được.
"Không phải anh đã nói... không có người tôi quen biết sao? Cô tức giận nhìn về phía Hoắc Phong Lang.
“Tôi không nói như vậy thì làm sao cô tới được.” Hoắc Phong Lang hướng về cô nháy mắt mấy cái: “Không thấy Vệ Phương Nghi cùng Diệp Gia Thanh cũng đến sao, tôi cố ý đưa cô tới đây để thể hiện trước mặt bọn họ "
“Nhị thiếu...” Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt, anh có lòng tốt, nhưng lại hoá phiền toái.
"Để cho bọn họ xem cô và tôi bây giờ quan hệ không bình thường, về sau ai dám khi dễ cố” Hoắc Phong Lang mạnh mẽ khoác tay cô, nhanh chân sải bước về phía đám người bên kia.
"Khương Tuyết Nhu, sao chị cũng đến đây vậy” Diệp Minh Ngọc tức giận. “Có phải chị ghen tức khi thấy tôi cùng Cậu cả ở bên nhau, cho nên mới quyến rũ Cậu hai Hoắc để trả thù bọn tôi”
“Tôi và Cậu hai Hoắc là bạn bè” Khương Tuyết Nhu hít thở sâu, lời giải thích này cũng là để Hoắc Anh Tuấn nghe.
Hoắc Anh Tuấn lắc lắc ly rượu trong tay, khuôn mặt tuấn tú vẫn lộ ra vài tia âm u, ngược lại ông cụ Hoắc trầm giọng nói: “Phong Lang, cháu từ bao giờ qua lại gần gũi với cô ta vậy, đã là người lớn rồi, có thể tỉnh táo lên chút không”
Diệp Gia Thanh liền trực tiếp kéo Khương Tâm Nhu đến bên cạnh mình: “Lão gia tử, Khương Tâm là con gái tôi, không phải là người lạ”
“Nhân phẩm như thế nào sau này tiếp xúc tôi tự biết được, không cần người khác nhắc nhở” Hoắc Nhã Lam đã có quyền lực nhiều năm, bà ta chỉ liếc mắt qua, liền khiến Vệ Phương Nghi lặng im không nói nên lời.
“Mẹ, cảm ơn mẹ” Hoắc Phong Lang cười hì hì nói.
Khương Tuyết Nhu cả người như đang nằm mơ, cô hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Nhã Lam sẽ đứng ra nói giúp mình, thật kì lạ.
“Ngồi xuống đi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi” Bà ngoại Hoắc ý vị thâm trường nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, có một số việc, không thể nhất thời vội vã, vả lại bà là sẽ không đồng ý để Hoắc Phong Lang và Khương Tuyết Nhu ở bên nhau, một đứa con gái ngoài dã thú, không xứng với cháu trai bà.
Dạ tiệc từ thiện có không ít minh tinh tham gia.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Anh Tuấn lên sân khấu phát biểu lời chào mừng với tư cách là chủ tịch quỹ từ thiện, một thân tây trang tôn lên dáng người hoàn hảo của anh lộ ra khí chất tôn quý, hơn người.
Đối mặt với rất nhiều nhân vật có tên tuổi dưới khán đài, vẻ điềm tĩnh trầm ổn của anh khiến mọi người không tiếc lời tán dương.
Diệp Minh Ngọc nhìn người đàn ông trên khán đài, càng trở nên si mê không thoát ra được.
Một Cậu cả như anh vừa giàu có quyền lực vừa có mị lực nam tính, cô nhất định phải giữ chắc bên mình.