Khương Tuyết Nhu im lặng.
Cô thầm nghĩ, Vệ Phương Nghi có thể tùy tiện sai khiến Vệ Phong giết cô, thế năm đó, mẹ của cô chắc là cũng đã bị như thế.
Chỉ là Diệp Gia Thanh đến bây giờ mới biết sự tàn độc của Vệ Phương Nghi, trước giờ chưa từng nghi ngờ về cái chết của mẹ cô.
“Tuyết Nhu, con yên tâm, lần này bố quyết tâm sẽ ly hôn với bà ta” Diệp Gia Thanh nghiêm túc nói sau đó quay về sẽ xử lý chuyện ly hôn.
Lương Duy Phong nói: "Bố của em không thể ly hôn được.
“Đúng vậy.” Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy như vậy. “Khoan không nói hai nhà Diệp Vệ hợp tác nhiều năm, Diệp Minh Ngọc còn là bạn gái của cậu cả, nhà họ Hoắc sẽ không cưới một cô gái có bố mẹ ly hôn, chỉ dựa vào điểm này, ông bà nội em, trên dưới nhà họ Diệp, sẽ không thể đồng ý ly hôn"
Lương Duy Phong tỏ ra tiếc nuối: "Vậy thì lần này..."
“Kẻ thù không thể bị lật đổ ngay lập tức” Khương Tuyết Nhu rũ mắt xuống, muốn nhà họ Diệp đồng ý cho Diệp Gia Thanh và Vệ Phương Nghi ly hôn chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là Diệp Minh Ngọc không còn là bạn gái của Hoắc Anh Tuấn.
Đêm khuya. Trong một ngôi làng miền núi xa xôi.
Khương Kiều Nhân liều mạng chạy ra khỏi làng, mấy ngày nay ngày nào đêm nào cô ta cũng bị người đàn ông già nua gớm ghiếc ấy giày vò đến phát điên.
“Tiện nhân, đứng lại đó” Một lão già hung hãn đang cầm gậy đuổi theo điên cuồng.
Ngay lúc sắp đuổi kịp, một chiếc xe tải đột nhiên dừng lại trước mặt Khương Kiều Nhân, bên trong có người nhanh chóng kéo cô ta lên.
Xe chạy càng lúc càng xa, bỏ lại người đàn ông phía sau, cô ta cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy.
Cô ta bây giờ người không ra người mà không ra ma, sớm đã không thể chịu đựng được nữa rồi, cô ta muốn báo thù, những cực khổ mà cô ta đã chịu phải trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.
Kinh đô lúc về đêm. Chín giờ rưỡi, trong trang viên nhà họ Hoắc.
Hoắc Anh Tuấn khoác ánh trời đêm đi vào đại sảnh, anh cởi bộ âu phục ra giao cho người hầu bên cạnh, ánh mắt rơi vào bà cụ Hoắc đang ngồi trên sô pha đợi anh.