Đôi mắt của Hoắc Phong Lang nheo lại, những vị lãnh đạo cao cấp ấy trước mặt anh ta thì luôn làm trái lại nhưng lại âm thầm tâng bốc, còn ở trước mặt Hoắc Anh Tuấn thì ra vẻ thấp bé ngoan ngoãn giống như một con chó vậy.
Đôi môi mỏng của anh ta khẽ nhếch lên tà mị: “Anh cả."
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Tôi đang muốn tìm cậu, cuộc họp sáng nay không thấy mặt cậu."
"Anh cả, không phải em cố ý” Hoắc Phong Lang bất lực nói: “Sáng nay em từ núi Tuyết Minh xuống thì gặp phải tai nạn, em đưa người ta đến bệnh viện”.
| “Lần sau có đến hay không cũng phải thông báo cho công ty Hoắc Anh Tuấn vài đôi chân dài bước vào trong văn phòng.
"Được, nhưng mà anh cả có cần đi thăm hỏi một chút không, người xảy ra tai nạn xe chính là thiên kim của nhà họ Diệp, cơ mà không phải là Diệp Minh Ngọc, mà là người vừa mới tìm đưa về."
| Hoắc Phong Lang nói xong, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đã đứng khựng lại.
Anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt đen láy khóa chặt Hoắc Phong Lang, bên trong dường như có một luồng sóng ngầm vô hạn đang chực trào: “Khương Tuyết Nhu?"
“Ừ” Hoắc Phong Lang cũng lộ vẻ thương xót.
Hoắc Anh Tuấn luồn tay phải vào trong túi quần, mím môi nói: “Có nghiêm trọng không?".
| "Cái này em cũng không rõ, em đưa cô ấy đến bệnh viện thì lập tức về công ty", Hoắc Anh Tuấn cau mày. "Nhưng mà nghe nói thẳng xe có vấn đề, lúc đó rất là nguy hiểm, khi em đến cứu thì cô ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi. "
Giám đốc Thẩm ở phía sau "sựt” một tiếng kinh hãi: “Đường trên núi Tuyết Minh mà mất thắng thế chẳng phải đi vào con đường chết sao?" | Hoắc Anh Tuấn nhấc chân đá cửa phòng: “Vào đi" Đọc tiếp tại web truyen tamlinh247 nhé
Sau khi bước vào phòng, anh nhìn Ngôn Minh Hạo một cái, Ngôn Minh Hạo liền hiểu ngay lập tức đi ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Hoắc Anh Tuấn đang ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh là một đám lãnh đạo đang xì xào, nhưng anh một chữ cũng không nghe lọt tai.
| Mấy năm nay, anh đã có thể ngồi ở vị trí này đến mức lạnh lùng như bằng.
- Nhưng vào lúc này, trong đầu anh bây giờ đều là bộ dạng ương bướng, xảo quyệt và khó xử củ Khương Tuyết Nhu.
Thậm chí hai ngày trước cô còn đang đứng trước mặt anh vẻ mặt xấu hổ | bị anh mặc sức mà hôn.
Còn bây giờ, cô xảy ra tai nạn, cũng không biết sống chết thế nào... Trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.
Anh đột nhiên đứng lên: “Tôi chợt nhớ là có chuyện, không ăn nữa, các người cứ ăn đi."
Nói rồi, anh bỏ lại đám lãnh đạo trơ mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Trợ lý bước đến bên cạnh Hoắc Phong Lang nói nhỏ: "Cậu cả rời khỏi công ty rồi".
Hoắc Phong Lang khẽ cười một tiếng.
Mọi người đều cho rằng sau khi Nhạc Hạ Thu chết, Hoắc Anh Tuấn sẽ bị lớp băng dày bao chặt lấy anh, không để lộ sự mềm yếu nào, không ngờ bây giờ lại xuất hiện rồi. | Hoắc Anh Tuấn lái xe tới trước cổng bệnh viện.
Khi anh bước nhanh đến cửa phòng bệnh VIP vừa định đặt chân vào, đột nhiên nhìn thấy Lương Duy Phong đang ngồi trước giường bệnh nắm lấy tay của Khương Tuyết Nhu. | Anh vội vã dừng lại, trốn phía sau bức tường, nghe thấy những lời hỏi han. trìu mến của Lương Duy Phong: "Em vẫn còn chóng mặt à?"
"Ừm, có hơi, rất muốn nôn"
"Bác sĩ nói đây là hiện tượng chấn động bình thường. Em đúng là làm anh sợ chết khiếp, anh vốn muốn xử lý xong chuyện ở Thanh Đồng rồi mới qua đây, bây giờ anh không thể đợi nữa, anh không về nữa, anh phải ở đây chăm sóc bảo vệ em mới yên tâm được."
Lương Duy Phong đưa tay chạm lên mặt cô, Khương Tuyết Nhu mất tự nhiên cúi đầu xuống: “Vết thương của anh còn chưa bình phục."
| “Đã đỡ hơn nhiều rồi, Tuyết Nhu, anh thật sự không muốn mất em” Lương Duy Phong trìu mến nói: “Năm nay chúng ta kết hôn đi, sau này anh đều sẽ ở bên cạnh em”.