Khu đất rộng lớn này có trường đua ngựa, sân gôn, sân bóng rổ, sân cầu lông và cả bãi đáp trực | thăng.
Tuy Khương Tuyết Nhu cũng là người từng đi đó đây và chứng kiến nhiều sự việc nhưng lúc này vẫn giống như Alice ở xứ sở thần tiên vậy.
Sau khi đỗ xe, cả nhà bốn người hướng về phía khu nhà chính.
Phòng khách được trang hoàng vô cùng tráng lệ. Bà cụ Hoắc và con gái thứ ba là Hoắc Văn ngồi một bên, còn ông cụ Hoắc cùng Hoắc Chân và mấy người đàn ông thì ngồi bên kia vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Khi bốn người tiến vào, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn ra.
Khương tuyết Nhu là người nổi bật nhất trong trang phục màu đen quyến rũ có hơi hướng cổ điển. Đôi môi tô son tông trầm, mái tóc dài đen nhánh hơi xoăn, xõa xuống hai vai. Những đường nét trên gương mặt tinh tế với chiếc mũi cao thẳng, lông mày lá liễu, làn da trắng mịn, thực sự giống một mỹ nhân thế kỷ trước, vừa tạo nhã vừa hấp dẫn.
Còn Diệp Minh Ngọc đứng bên cạnh lại có dáng vẻ nhỏ nhắn, trang phục trong sáng thuần khiết. Có điều, mọi người đều biết hôm nay cô mới là nữ chính, xem ra thực sự quá mộc mạc.
Bà cụ nhà họ Hoắc đã sớm nghe Diệp Minh Ngọc nhắc tới quá Khương Tuyết Nhu, ngay từ đầu đã không mấy ưa thích, hiện tại vừa gặp cô lại càng thấy không có thiện cảm.
| "Anh Diệp, bố tôi cùng anh tôi đang ngồi bên kia, anh cũng qua đó nói chuyện đi. Mấy người phụ nữ chúng tôi nói chuyện, e rằng anh không hứng thú” Hoắc Văn cười nói.
“Được, vậy tôi qua bên kia” Diệp Gia Thanh thực sự cảm thấy không được tự nhiên, cười một cái, sau đó quay lại nhìn thoáng qua phương Tuyết Nhu rồi mới tới phòng trà.
Diệp Gia Thanh vừa rời đi, Hoắc Thiên Hà liền cong mỗi chế giễu: “Minh Ngọc, đây chính là... người chị gái mà cô nói đến sao, quả nhiên nhan sắc xuất chúng, xinh đẹp tuyệt trần. Nhìn xem, phụ kiện trên quần áo cũng đều là vàng bạc ngọc ngà, tôi còn nhớ rõ mấy hôm trước đi dự tuần lễ thời trang Paris có nhìn thấy, một bộ cũng có giá tới mấy tỷ, tôi còn tiếc tiền không dám mua”.
Vệ Phương Nghi hiền thục cười: “Tuyết Nhu ở bên ngoài gặp không ít khổ sở, khó khăn lắm Gia Thanh mới đón được con bé về, tôi muốn bù đắp cho con bé những thứ tốt nhất”
“Có cái gì cần bù đắp mà phải bù đắp chứ, lại không phải là con đẻ của cô” Hoắc Văn lười biếng nói: “Cô xem cô đi, đêm nay chuyện của Minh Ngọc và Anh Tuấn, nói không chừng sẽ được sắp xếp sớm. Cô nên cho con bé trang điểm, ăn mặc nổi bật một chút, ít nhất cũng không thể để khách còn qua mặt chủ như vậy được”.
Diệp Minh Ngọc cười nói: “Không sao đâu ạ. Quần áo hàng hiệu đắt tiền từ nhỏ cháu đều mặc rất nhiều rồi. Hơn nữa, cháu cảm thấy mặc đồ đơn giản mộc mạc sẽ khiến cháu trông trẻ hơn”.
Rõ ràng cô ta muốn nói Khương Tuyết Nhu là đồ nhà quê, trước nay chưa từng mặc đồ hiệu. Hơn nữa, lúc này mặc một bộ đồ diễm lệ như vậy lại càng khiến cô già dặn.
“Thật thế sao? Con không biết” Khương Tuyết Nhu thẹn thùng nói: “Bởi vì con mặc đi ra ngoài cũng không thấy ai nói gì”.
Mọi người đều đột nhiên hiểu ra, không thấy ai nhắc tới, chứng tỏ chúng đều là quần áo lỗi thời. . Truyện Tiên Hiệp
Vệ Phương Nghi xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, không ngờ Khương Tuyết Nhu lại giảo hoạt như vậy, chỉ với dăm ba câu đã khiến công sức bà ta gây dựng biết bao lâu nay bị đổ xuống sông xuống biển.
Bà cụ nhà họ Hoắc nhấp một ngụm trà. Trước kia bà còn cảm thấy Vệ Phương Nghi cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại xem ra có điểm không được như ý, cũng may Diệp Gia Thanh là một chính nhân. quân tử, liền nói đỡ: “Được rồi, nghe mấy người nói về mấy thứ nhãn hiệu xa xỉ đó, tôi không hiểu, nghe cũng đau đầu. Tôi thực ra chỉ muốn giải quyết sớm chuyện kết hôn của Anh Tuấn một chút.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Diệp Minh Ngọc chợt đỏ lên.
Vệ Phương Nghi vội vàng nói: “Cậu chủ Hoắc thực sự là nhân tài hiếm có trong thiên hạ. Nếu Minh Ngọc nhà chúng tôi có thể cùng cậu ấy kết hôn, thực sự là vinh hạnh lớn cho nhà họ Diệp”