"Anh đang họp ở công ty, có thể phải năm giờ rưỡi mới kết thúc, đợi một hồi anh trực tiếp lái xe đến, em thay mặt anh nói tiếng xin lỗi với bố mẹ em" Giang Quý Dương giọng nhu hòa.
"Không sao hết, nhưng mà anh nhất định không được tới trễ, bố em ghét nhất người không đúng giờ"
"Yên tâm, chuyện liên quan đến chung thân đại sự, anh tuyệt đối sẽ không, anh đã chuẩn bị lễ vật mà bố mẹ em thích, sớm một chút quyết định cuộc hôn nhân này, cưới em trở về." Giang Quý Dương chân thành cười một tiếng.
Lâm Minh Kiều nghe xong trong lòng ngọt ngây ngất.
Cúp điện thoại, cô lái xe đi đón bố mẹ cô, sau đó sẽ đi đến nhà hàng Phỉ Thúy.
Đến nơi cũng vừa vặn tốt năm giờ rưỡi, cô chọn thức ăn ngon, không bao lâu anh cô Lâm Minh Sâm cũng tới.
Thẳng đến sáu giờ, Giang Quý Dương vẫn còn chưa có xuất hiện, bố Lâm có chút không nhịn được: "Thế nào mà giờ còn chưa tới, để cho người lớn mấy người chúng ta chờ anh ta thật là không phải phép”
Lâm Minh Kiều oán giận nói: "Bố, bây giờ lúc tan tầm, trên đường khẳng định là kẹt xe."
Mẹ Lâm cũng gật đầu phụ họa: "Cuối năm công ty nhiều chuyện, có thể hiểu, ông nên kiên nhẫn hơn một chút."
Lâm Minh Kiều gọi điện thoại cho Giang Quý Dương, kết quả không gọi được: "Nhất định là sắp tới anh ấy mới không có nhận điện thoại của con".
Nhưng lại qua nửa giờ, bố Lâm trực tiếp lên cơn: "Ngay cả lần đầu tiên cùng chúng ta gặp mặt cũng có thể để chúng ta leo cây, một cú điện thoại cũng không gọi báo, bố nhìn anh ta căn bản cũng không thành tâm, bố sẽ không đồng ý gả con cho anh ta."
Lần này mẹ Lâm cũng không lên tiếng, Lâm Minh Sâm cũng xanh mặt: "Hãy chia tay anh ta đi, trên đời này không phải là không có đàn ông"
Lâm Minh Kiều sắc mặt ảm đạm, đối mặt với chỉ trích của người nhà, cô cố nén nước mắt, chẳng qua là cảm thấy rất thất vọng rất khó chịu.
Trước kia, anh vô số lần để mình leo cây cũng được đi, nhưng ngay cả lần đầu tiên gặp mặt bố mẹ mình cũng có thể lỡ hẹn, anh thật sự là yêu mình sao?
Mẹ Lâm thở dài: " Minh Kiều à, phụ nữ đời này quan trọng nhất chính là tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý đối với mình, con đó, tuổi tác quá nhỏ, hay là chớ nóng vội quyết định, ăn cơm đi, thức ăn cũng lạnh cả rồi."
Bữa cơm này ăn giống như nhai đèn cầy vậy.
Cho đến kết thúc, Giang Quý Dương cũng không có một cuộc điện thoại gọi đến để giải thích.
Cùng người nhà sau khi chia tay, cô lái xe đến công ty Giang Quý Dương.
Phòng làm việc của anh đã sớm tối.
Cô bắt đầu có chút vô cùng sốt ruột, lo sợ rằng Giang Quý Dương xảy ra tai nạn xe cộ các loại.
Nhưng cô lại không biết số điện thoại bố mẹ Giang Quý Dương do dự một hồi, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Tân Giai Linh.
Không nghĩ tới nhận điện thoại lại là một giọng nam quen thuộc: " Này, Minh Kiều..."
Lâm Minh Kiều nhìn trên gương, mơ hồ đột nhiên một tràng cười tới, cái bộ dáng này của cô có phải giống như kẻ ngu hay không vậy: "Em gọi điện thoại cho anh tại sao không nhận, điện thoại di động của Tân Giai Linh tại sao ở chỗ của anh?"
"Minh Kiều, thật xin lỗi em, Tân Giai Linh chạng vạng tối xảy ra tai nạn xe cộ, anh đang ở trong bệnh viện, lúc ấy mọi việc quá nhanh anh chưa kịp nhìn điện thoại di động." Giang Quý Dương vô cùng áy náy nói: "Nguy rồi, bây giờ cũng đã trễ như vậy, mọi người cơm nước đã xong chưa, phiền em nói tiếng xin lỗi với bác trai bác, lần sau anh lại mời bọn họ ăn cơm"
"... Không có lần sau đầu" Lâm Minh Kiều thanh âm trống rỗng nói.
" Minh Kiều, lần này thật sự là tình huống khẩn cấp. "
"Đúng vậy, chuyện của Tân Giai Linh tất cả đều là tình huống khẩn cấp, vậy xin hỏi cô ta đã chết rồi sao, hay què sao, cô ta là không bố mẹ sao, chỉ có anh sao?"
Giang Quý Dương nghe lòng nguội lạnh: "Minh Kiều, em làm sao có thể nói những lời như vậy, thật khó nghe, tai nạn xe cộ loại chuyện này chẳng lẽ Tân Giai Linh muốn sao, coi như em không thích cô ấy, nhưng tối thiểu cũng cảm thông cho cô ấy chứ.”
Lâm Minh Kiều cười nhạt: "Tôi liền hỏi anh, cô ta đã chết rồi sao, tê liệt sao, tàn phế sao?"