"Khương Tuyết Nhu, nếu như cô thật lòng yêu tôi, thì cũng không cần lại đi tìm Lương Duy Phong nữa, đây là cơ | hội cuối cùng tôi cho cô".
Hoắc Anh Tuấn sâu đậm nhìn chăm chú cô, giọng trầm ấm khàn khàn,
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, cô mặc dù hôm nay hận anh, cũng giận anh, nhưng lòng cô vẫn rất thương anh: "Vậy anh...anh thật yêu tôi sao?"
Nếu như yêu, tại sao khi say rượu lại kêu tên người phụ nữ khác. "Tôi có thể yêu cô, cũng tùy lúc có thể không thương cô
Hoắc Anh Tuấn mặt không cảm xúc sau khi nói xong, xoay người rời đi.
| Khương Tuyết Nhu có chút mờ mịt lại mất mát ngồi ở trên giường, thì ra anh có thể tùy lúc yêu cô, có thể tùy | lúc thu trở về, là bởi vì không đủ yêu sao.
Trong thư phòng, Hoắc Anh Tuấn bưng ly rượu chát đứng ở sát cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ đất phủ đầy tuyết. Anh hy vọng Khương Tuyết Nhu không nên để cho anh thất vọng.
Đúng vậy, anh mặc dù yêu cô, nhưng nếu như ỷ vào tình yêu của anh mà tiếp tục cùng Lương Duy Phong dây dưa không rõ, anh chỉ có thể bỏ qua đoạn tình cảm này.Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Mặc dù Lương Duy Phong cứu Khương Tuyết Nhu một mạng, cùng lắm thì ở sự nghiệp anh sẽ cho anh ta nhiều sự trợ cấp, nhưng anh sẽ không để cho người phụ nữ của mình đi bầu bạn báo đáp.
Hoắc Anh Tuấn phiền não đem rượu chát uống vào một hớp. |
Ngôn Minh Hạo yên lặng đứng ở sau lưng anh: "Hoắc thiếu gia, tại sao anh không đem chuyện tấm hình nói cho phương tiểu thư"
"Nói cho cô ấy có hữu dụng không, cô ấy sẽ tin sao, Lương Duy Phong bây giờ là hắn ân nhân cứu mạng cô ấy, cô ấy sẽ cho rằng tôi khích bác để cô ấy rời anh ta" Hoắc Anh Tuấn cười nhạt.
Ngôn Minh Hạo im lặng, không khỏi không thừa nhận Lương Duy Phong này thật lợi hại, vì Khương Tuyết Nhu ngay cả thận cũng bỏ, muốn đổi lấy sự cảm động của người phụ nữ này, muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của anh ta
Đêm khuya.
Khương Tuyết Nhu tắm xong đi ra ngồi trên giường ngẩn người một hồi, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Lâm Minh Kiều, để cho cô thay thế mình đi bệnh viện nhìn Lương Duy Phong một chút.
Lâm Minh Kiều: Lương Duy Phong vì cậu thậm chí ngay cả thận cũng bỏ đi, cậu nghĩ như thế nào, sẽ không cảm động chứ.
Khương Tuyết Nhu: tớ cũng không nghĩ tới, tớ thiếu anh ta quá nhiều quá nhiều, đời này cũng còn không rõ.
Lâm Minh Kiều: thôi, đừng suy nghĩ nhiều, đi một bước rồi tính một bước đi, tớ định ngày mốt cùng Quý Dương về nhà ăn tất niên, chờ giao thừa tớ sẽ cùng anh ấy qua nhà họ Giang ăn tết
Khương Tuyết Nhu: đã quyết định?
Lâm Minh Kiều: tớ nửa tháng rồi không nói chuyện với anh ấy, sau đó anh ấy bảo đảm với tớ sau này sẽ cố gắng bớt gặp mặt Tân Giai Linh, hơn nữa sẽ giới thiệu bạn trai cho Tân Giai Linh, tớ muốn cho anh ấy thêm một cơ hội, tớ quá yêu anh ta
Khương Tuyết Nhu: chúc mừng cậu kiếm đức lang quân như ý Mới vừa gửi xong tin nhắn, cửa phòng ngủ đẩy ra. Cô tay run một cái, theo bản năng đem điện thoại di động giấu xuống dưới.
"Cô đang cùng ai nói chuyện phiếm đó?" Hoắc Anh Tuấn trên người mang một tia đỏ mùi rượu, trên mặt tuấn mỹ mang một tia ửng đỏ: "Đưa điện thoại di động cho tôi nhìn một chút."