Chương 2003
“Trước đó không phải Tống Dung Đức đến sơn trang Hoắc Thị thăm anh sao, cậu ta đưa USB cho anh, trong đó có rất nhiều.” Hoắc Anh Tuấn len lén nhìn cô một cái: “Sau khi anh mất trí nhớ thì không hiểu gì cả, sau đó anh đã hiểu, Tuyết Nhu, trước kia em vẫn luôn chiếm tiện nghi của anh.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu ngây ra, hiện tại cô có cảm giác cô đang cầm đá đập chân mình.
Chẳng qua cô không ngờ tên khốn Tống Dung Đức cho anh xem mấy thứ đó.
Lúc đó Hoắc Anh Tuấn ngây thơ giống như một tờ giấy trắng, lại bị Tống Dung Đức vấy bẩn lên.
“Em không cho anh xem nữa.” Cô cố ý trầm mặt, hoàn toàn bỏ qua câu “Em vẫn luôn chiếm tiện nghi của anh” đó: “Hoắc Anh Tuấn, anh nhìn những người phụ nữ khác thì có buồn nôn không.”
“Không phải anh đang. . . Học hỏi kinh nghiệm à.” Hoắc Anh Tuấn cười trộm nhéo tay nhỏ của cô: “Sau này anh không xem nữa, Tuyết Nhu, em đừng nóng giận.”
Khương Tuyết Nhu cũng không biết nên nói gì, cô cố ý hừ một tiếng rồi vuốt tóc.
Hoắc Anh Tuấn đặt chén xuống, ôm lấy cô từ phía sau nói nhỏ: “Tuyết Nhu, vậy em nói xem. . . Lúc trước anh lợi hại hay hôm nay anh lợi hại hơn.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu đau đầu, cô không nên truy cứu: “À . . Em hơi đói bụng, mau đưa cơm cà ri cho em đi, em đói muốn chết.”
Cô muốn cầm lấy chén cơm.
“Tuyết Nhu. . . .” Hoắc Anh Tuấn không đưa, ôm chặt lấy cô: “Trả lời anh.”
“Hoắc Anh Tuấn, anh đừng có quá đáng.” Khương Tuyết Nhu đỏ mặt nói.
“Trả lời anh đi, nếu không thì anh chỉ có thể làm lại lần nữa.” Hoắc Anh Tuấn ôm khuôn mặt nhỏ của cô.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, vội vàng né tránh nói: “Được rồi, trước kia anh bị bệnh, có gì để so sánh chứ.”
“Vậy làm sao Hiểu Khê và Hiểu Lãnh sinh ra được, anh không thể bị bệnh mãi được.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, dáng vẻ không hỏi rõ ràng sẽ không bỏ qua.
Khương Tuyết Nhu im lặng, cho dù lúc trước hay là hiện tại thì cũng là anh thôi, có gì để so sánh đâu, hơn nữa cô không cần mặt mũi sao.
“Hiện tại, hiện tại tốt hơn một chút.”
Cuối cùng, cô vẫn vứt mặt mũi đi.
Sau khi cô nói xong thì đẩy tay anh ra, cầm chén cơm cà ri lên ăn.
Hoắc Anh Tuấn cười tủm tỉm nhìn cô: “Tuyết Nhu, ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn.”
Anh rót ly nước để trước mặt cô.
Khương Tuyết Nhu ăn cơm xong thì mới cảm thấy no bụng: “Đúng rồi, hôm nay ai đưa Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đi nhà trẻ.”
“Anh đó, sáu giờ anh dậy, sau đó đến sơn trang đưa xong bọn nhỏ đi học rồi quay về tìm em.”
Anh lười biếng vuốt sợi tóc dài trên vai cô ra phía sau.