Chương 1952
Thương Mỗ ra vẻ tươi cười, “Không thấy được.”
Hoắc Anh Tuấn tối sầm mặt lại, hất Mạnh Tử Hàm ra, “Cô nghĩ nhiều rồi, khi cô chạm vào người tôi, tôi cảm thấy muốn ói, chỉ nghĩ đến người phụ nữ khác thì tôi mới có cảm giác. Với lại tôi và cô chưa từng xảy ra bất kỳ quan hệ gì.”
Mạnh Tử Hàm sắc mặt lập tức trắng bệch ra, cô vốn có khuôn mặt thanh tú, nhưng bởi vì khóc mà trôi hết phấn trang điểm nhìn giống như ma nữ.
Tống Thanh Duệ cười nói: “Được rồi, Hoắc đại ca, đừng hù dọa bọn họ, Mạnh gia có hành động tạo phản, đối với chuyện này thì người của Mạnh gia đều sẽ bị xử bắn.”
Hai từ “xử bắn” làm cho người nhà họ Mạnh càng sợ hãi hơn.
Mạnh phu nhân hoảng hốt suýt ngất đi, Mạnh Tử Hàm càng không thể chấp nhận được sự thật này, cô gào lên: “Tôi có thể làm trâu bò cho anh, cho dù ngủ với anh cũng được, đừng giết tôi, việc tạo phản này không có liên quan gì đến tôi.”
“Tôi cũng có thể.” Mạnh phu nhân cũng không lo được nhiều như vậy, “Tôi tuy rằng lớn tuổi, nhưng da dẻ tôi còn có thể, mà lại còn có nhiều kiểu khác nhau.”
“Các người im ngay cho tôi.” Đôi mắt tức giận của Mạnh Quốc Xuyên đỏ bừng.
Đây là vợ của ông, không ngờ lại không có một chút lòng tự trọng nào, lòng tự trọng của một người đàn ông đã bị cô ta chà đạp.
“Thật là muốn buồn nôn.” Tống Dung Đức vẻ mặt chán ghét, “Mau đưa bọn họ đi.”
Chẳng mấy chốc đã có người đưa toàn bộ người của Mạnh gia từ trên xuống dưới đi ra ngoài, đồng thời ngay cả những người thân thích của Mạnh gia cũng đưa đi tra khảo.
Nhóm khách còn lại run rẩy nhìn Tống Nguyên.
Tống Nguyên giơ tay chỉ ra hơn ba mươi người, “Anh … anh … các người trước đây đã đầu quân cho Mạnh Quốc Xuyên rồi, bắt giam toàn bộ lại, còn những người khác thì bắt đi thẩm vấn đi và những người có thể rời đi khi không nghi ngờ gì.”
Tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ Tống Nguyên lại có trí nhớ tốt như vậy, tất cả những người đứng bên Mạnh Quốc Xuyên đều bị ông ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, đám cường giả này mới nhận ra Tống Nguyên nhìn có vẻ hiền lành, khiến ai cũng nghĩ có thể dễ dàng xử lý ông ấy, nhưng ông ấy đã sớm bí mật sắp xếp tất cả mọi thứ rồi, chỉ chờ những người liên quan đến Mạnh gia lộ đuôi cáo, sau đó diệt tận gốc.
Từ nay về sau, toàn bộ Nguyệt Hàn sẽ nằm dưới sự kiểm soát của Tống Nguyên.
“Tống tổng thống thật sự là người rất thấu đáo.” Thương Dục Thiên nhếch môi cười nhạt, “Mạnh Quốc Xuyên so với anh còn kém xa.”
Chỉ sợ sau khi Tống Nguyên lên làm tổng thống, ông ấy đã có ý định gạt bỏ Mạnh Quốc Xuyên và các cận thần không bằng lòng với ông ấy.
Khi đó có rất nhiều người không nghe lời Tống Nguyên cho lắm, ngay cả quyền lợi của Nguyệt Hàn cũng không thật sự bị nằm trong tầm kiểm soát của Tống Nguyên.
Tống Nguyên thường ngày nhẫn nhịn, lùi bước nhưng thật ra là để cho nhóm người dần dần lộ ra bộ mặt thật.
Khi mọi người bị lộ mặt thật thì cũng là lúc Tống Nguyên giăng lưới bắt cá.
Bắt đầu từ hôm nay, tất cả những người không trung thành trong Kinh Đô này đều đã được kéo ra hết, sau này Tống Nguyên có thể ngồi nghỉ ngơi thư giãn.
Thậm chí sau bốn năm, ông ấy vẫn có thể tái đắc cử.
Khi ông bãi nhiệm thì ông cũng có thể để con trai mình là Tống Thanh Duệ tiếp quản.