Chương 1720
Khương Tụng nhìn ông đang tức giận nhìn mình, trong lòng chợt thấy xót xa, buồn bực. Trong trí nhớ của bà, Thương Dục Thiên chưa bao giờ quyết liệt như vậy, nhưng bây giờ ông vì một Khương Tuyết Nhu mà giận bà.
“Thương Dục Thiên, tên khốn kiếp.” Khương Tụng cầm gối ném về phía ông, “Cút đi.”
Thương Dục Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhẹ giọng dỗ dành: “Tụng Tụng, em nghĩ tôi như thế này sao, thật sự tôi rất buồn, em không cảm thấy tình cảm tôi dành cho em như thế nào sao?”
Khương Tụng nhìn thấy ông hạ giọng nên cũng bình tĩnh được lại một chút, “Anh đem Khương Tuyết Nhu giao cho tôi để tôi dạy dỗ cô ấy một bài học, hoặc là tống cô ấy vào tù, thì tôi mới tin anh.”
Thương Dục Thiên im lặng.
Ông biết bài học mà Khương Tụng nói, nhất định sẽ không đơn giản như vậy.
Về phần bị tống vào ngục, ông cần phải có chứng cứ, trước tiên cần có Triệu gia tạo áp lực?
“Tụng, em hãy nói lý lẽ một chút đi.”
“Không làm được thì tránh ra.” Khương Tụng vừa nhìn thấy ông do dự liền kích động hét lên.
Trước đây, ông vì bà mà sẽ không ngần ngại làm bất cứ điều gì nhưng lần này ông lại do dự.
Thương Dục Thiên mím môi mỏng lạnh lùng, xoay người bước ra ngoài.
Trong bóng tối, Khương Tụng không nhịn được cầm chăn bông đập mạnh.
Bà không biết bản thân mình bị làm sao, có lẽ là bị kích động bởi hôn nhân không êm đềm.
Ngày hôm sau.
Khi Thương Mỗ vặn vẹo, lắc đầu, anh chợt nhận ra rằng cha mình cũng bước ra khỏi phòng làm việc.
Anh mở to mắt, vội vàng nghiêng người, “Cha, Cha lại bị mẹ đuổi, nên vào phòng làm việc ngủ sao?”
Trước đây ông không có bị đuổi ra ngoài, là vì Thương Dục Thiên làm sai, nhưng lần này thật sự không giống như vậy.
Thương Dục Thiên thấp giọng chửi rủa, ” Không biết trong đầu mẹ con đang nghĩ gì, còn nghi ngờ cha đối với Khương Tuyết Nhu có ý đồ.”
“Cái gì?”
Thương Mỗ như hóa đá.
Mẹ anh cũng thật là, tình cảm mà cha anh đối với bà ấy còn không rõ ràng sao, giống như nô tỳ của vợ.
Buổi sáng trong lúc đang ăn sáng, bầu không khí ấm áp giống như đang bật điều hòa.
Khương Tụng đột nhiên nói: “Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, chuyện ân oán của Khương gia chúng tôi, cha con hai người đừng xen vào.”
Thương Mỗ đang ăn trứng gà bị nghẹn, “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
“Mẹ và chú Thương xảy ra chuyện gì vậy?” Khương Kiều Nhân cũng tỏ vẻ bối rối, nhưng trong lòng lại thầm mừng rỡ, không ngờ kế hoạch của cô lại thành công sớm như vậy.
Là nhờ những loại thuốc đó, tính tình của Khương Tụng đã thay đổi rõ rệt, nếu không Khương Tụng một người nhạy bén như vậy sẽ không dễ dàng mà bị lừa như thế.
“Đây là việc của người lớn chúng tôi, không nên làm liên lụy đến bọn trẻ.”
Khương Tụng nói xong, bỏ dao nĩa xuống rồi bỏ đi.