Chương 1522
” chú Giang, người cho rằng tôi hiện tại có thể làm chủ sao?”
Lâm Minh Kiều ngắt lời ông ta, “Giang Bồi Viễn chỉ là một chủ tịch bình thường, nhưng một người như anh ta lại cố tình muốn chống lại tổng thống tương lai, nếu không giết gà doạ khỉ, sau này cũng sẽ xảy ra một số chuyện tương tự. Sẽ ảnh hưởng tới một số quyết định.Chuyện này chúng tôi những vãn bối này không thể can thiệp vào.”
Ông bà Giang đồng thời sửng sốt, “… Có ý gì?”
“Có nghĩa là hai người còn muốn an hưởng tuổi già thì đừng đi cầu xin cho Giang Bồi Viễn.”
Tống Dung Đức nhàn nhạt nhắc nhở, “Thật ra ngay từ đầu chúng tôi cũng không có ý định làm lớn thế này, đáng trách, con trai của ông đã mê đắm Tân Giai Linh. Chắc Tân Giai Linh còn tưởng rằng Kinh Đô vốn là Thanh Đồng. Khóc lóc ầm ĩ. Mọi người sẽ đồng cảm cho cô ấy, thương hại cô ấy, nhưng chính trị không phải là một nơi để chơi nhà chòi địa phương, và nếu đã nhúng tay vào, hoặc là thắng, hoặc là cả một đời dừng ở đây, hiểu không.”
Ông Giang co rút đau đớn.
Sau vài phút im lặng, ông như già ra vài tuổi.
“Ra vậy,… đi thôi.” Ông Giang giữ chặt bà Giang.
“Ý của ông là?” bà Giang rơi lệ.
“Giúp đỡ?” Ông Giang cười buồn bực, “Còn cứu được cái gì, chúng ta hãy chấp nhận số mệnh đi, cuối cùng đừng giãy giụa, về già chúng ta sẽ không yên.”
Tống Dung Đức và Lâm Minh Kiều đã đến rồi, nhìn thấy khương Tuyết Nhu đang đi tới, Lâm Minh Kiều lập tức nghiêng người ôm chặt Khương Tuyết Nhu, kéo lấy tay cô .Tuyết Nhu quá tốt rồi có cậu thật tuyệt, lần này trở về Thanh Đồng không có như vậy nhàm chán nữa, cậu ban đêm vào ở nhà mình chứ?.
“ừm, cũng tốt ở Thanh Đồng tớ cũng đang thiếu chỗ ở.” khương Tuyết Nhu cười.
“Chăm sóc người phụ nữ của tôi.” Hoắc Anh Tuấn nhìn Tống Dung Đức, dặn dò.
“Được rồi, chỉ là đối với thân thủ người phụ nữ của cậu, sao cậu không kêu cô ấy chăm sóc cho tôi.” Tống Dung Đức trầm giọng than thở sau, “Này, tại sao cậu lại đồng ý để khương Tuyết Nhu đi cùng chúng tôi.”
“Cậu không hoan nghênh?” Hoắc Anh Tuấn không vui, “Cô ấy đi cùng cậu là vinh hạnh của cậu.”
Tống Dung Đức trên trán nổi lên một đường hắc tuyến, “Đủ rồi, Khương Tuyết Nhu là bảo bối trong lòng cậu, nhưng không phải trong lòng tôi , cậu biết không, cô ấy giống như bóng đèn, tôi còn muốn…… Thừa cơ hội này có thể hay không cùng Lâm Minh Kiều bồi dưỡng một chút tình cảm, nói không chừng có thể. . . .”
Anh ấy lời nói dừng lại, khuôn mặt đẹp trai dễ dàng có chút đỏ lên.
Hoắc Anh Tuấn chán ghét liếc anh một cái, “Đừng lo lắng, cho dù Tuyết Nhu không có đi cùng, cậu cũng không có khả năng, đừng có nằm mơ.”
Tống Dung Đức bị tạt gáo nước lạnh, không muốn bỏ qua cho anh.
“Tuyết Nhu, mọi người cẩn thận một chút.” Hoắc Anh Tuấn đi đến bên cạnh Khương Tuyết Nhu, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảnh cáo nói: “Không cho phép hái hoa ngắt cỏ.”
“Để lại câu này cho chính anh.”
Khương Tuyết Nhu ném cho anh một lời, cô và Lâm Minh Kiều nắm tay nhau đi về phía cổng lên máy bay.