Chương 1489
. . .
Năm giờ chiều.
Lâm Minh Kiều vừa đi xuống lầu, chuẩn bị đến siêu thị mua đồ ăn vặt.
Cô vừa đi tới cửa chính thì một bóng người mảnh mai nhanh chóng đi đến trước mặt cô: “Chị Minh Kiều. . . .”
Lâm Minh Kiều nhìn thấy mặt của Tân Giai Linh thì không còn tâm trạng ăn đồ ăn vặt nữa.
Tân Giai Linh có khuôn mặt trẻ con, nhìn rất ngây thơ, nhưng Lâm Minh Kiều biết phía sau gương mặt này đầy thủ đoạn và giả tạo.
“Chị Minh Kiều, em cầu xin chị bỏ qua cho Giang Thị đi.” Tân Giai Linh lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Minh Kiều.
Cổng hoa viên có rất nhiều người qua đường đi lại, có nhiều người dừng bước xem trò hay, thậm chí còn có người nhìn Lâm Minh Kiều như người phụ nữ xấu xa.
Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy vô cùng xui xẻo.
Cô không thèm để ý đến Tân Giai Linh mà muốn rời đi.
Không ngờ Tân Giai Linh quỳ đuổi theo, nắm lấy váy của cô.
Lâm Minh Kiều đi nhanh không có chú ý, Tân Giai Linh bị kéo lê trên mặt đất.
Cô ta cắn răng chịu đau khóc lóc: “Chị Minh Kiều, chỉ cần chị đồng ý bỏ qua cho Giang Thị, em sẽ rời khỏi Bồi Viễn, Giang Thị là tâm huyết của Bồi Viễn, cầu xin chị cho Giang Thị một con đường sống, em biết mình không thể so sánh với thân phận của chị, nhưng cho tới bây giờ em chưa từng muốn cướp Bồi Viễn khỏi tay chị, lúc trước anh ấy nghĩ chị đi tìm người đàn ông khác, không cần anh ấy nữa, sau khi hai người chia tay mấy năm, em mới ở bên cạnh anh ấy.”
Người đi đường lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Quá đáng, cô ta là người chia tay trước, cũng có người đàn ông khác, hiện tại còn muốn trả thù bạn trai cũ, sao lại có loại phụ nữ này chứ.”
“Đúng thế, bọn họ đã chia tay mấy năm, lại không cho nhà trai tìm bạn gái mới, còn muốn phá hủy công ty của người ta, thật là không có đạo đức.”
“Tôi thấy dáng vẻ của cô ta rất thủ đoạn, là loại người vô cùng nhỏ mọn.”
“Tôi thấy phụ nữ kia rất quen mặt, có lẽ cũng ở hoa viên này.”
“Ôi, hoa viên Tân Giang là tấc đất tấc vàng, có không ít cô chủ nhà giàu sống ở đây, cô gái này quá đáng thương, trêu chọc người phụ nữ như thế.”
“Cô gái mau dậy đi, đừng nằm ở đó.”
Một người phụ nữ lớn tuổi dịu dàng nói với Tân Giai Linh.
“Dì, cảm ơn dì, chẳng qua nếu cô ta không buông tha công ty của bạn trai con thì con sẽ không đứng lên.” Tân Giai Linh khóc nói: “ Chị Minh Kiều, em cam đoan sau này sẽ không qua lại với nhà họ Giang, cầu xin chị.”
Cô ta nói xong thì dập đầu “Bùm Bùm” xuống đất.
“Tân Giai Linh, thủ đoạn của cô còn lợi hại hơn trước kia.” Lâm Minh Kiều tức muốn chết.
Cô không làm gì cả, Tân Giai Linh lại nói mấy câu đổ mọi tội lỗi lên người cô.
“Tôi không rảnh nhìn cô biểu diễn, cô thích làm gì thì làm.”
Cô nói xong thì cúi đầu kéo tay Tân Giai Linh ra.
Tân Giai Linh không buông, khóc lóc nói: “Chị Minh Kiều, chỉ cần chị đồng ý thì em sẽ lập tức đi ngay, hoặc là chị còn chưa hết giận, muốn em làm gì cũng được.”