Chương 1450
“Không sai, thời gian chúng tôi quen biết rất ngắn, nhưng kết bạn còn dựa vào duyên phận, giống như. . . Năm đó tôi và Tuyết Nhu thích kết bạn với Tiếu Nhi vậy, mà các anh cũng không thích cô ấy.” Lâm Minh Kiều cười lạnh: “Các anh thích loại người gì, giống như Nhạc Hạ Thu hay là Thang Nhược Lan à.”
Quý Tử Uyên lạnh lẽo nhắm mắt lại, Tống Dung Đức hiểu rất rõ Quý Tử Uyên, biết anh ấy tức giận, vội vàng nói: “Minh Kiều, em nói ít lại đi, có lẽ Nguyễn Nhan là nghệ sĩ trong công ty của Tử Uyên, Tử Uyên hiểu khá rõ cô ta, mà thân phận của em không tầm thường, có rất người cố ý đến nịnh bợ em, em phải có sự đề phòng.”
Lâm Minh Kiều cảm thấy chói tai: “Cảm ơn anh nhắc nhở, chẳng qua bạn bè của tôi rất ít, nhưng tôi biết rõ bạn bè của mình thế nào, ít nhất từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tôi kết bạn sai người là Thang Nhược Lan thì không hề có sai lầm.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu ho khan một cái.
Nếu mấy ngày trước đó Quý Tử Uyên không giúp cô, cô rất muốn giơ ngón tay cái với Lâm Minh Kiều.
Năng lực đâm dao mạnh nhất vẫn là Lâm Minh Kiều.
“Không biết tốt xấu.”
Đường viền khuôn mặt Quý Tử Uyên vô cùng lạnh lẽo.
Dù sao Thang Nhược Lan là người anh ấy muốn kết hôn, Lâm Minh Kiều hết lần này đến lần khác châm chọc khiêu khích, làm cho anh ấy vô cùng mất mặt.
“Tôi không biết tốt xấu, tôi cũng biết rõ ba năm trước đây Tuyết Nhu tụ tập với các anh thì phải chịu uất ức thế nào.”
Lâm Minh Kiều đứng dậy, cười với Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, tớ ăn no rồi nên đi trước đây.”
“Tớ đưa cậu về.” Khương Tuyết Nhu lập tức đứng dậy.
“Không cần, cậu ở bên cạnh Hoắc Thiếu đi, đúng lúc tớ ăn quá no bụng nên muốn đi bộ.” Lâm Minh Kiều xua tay rồi rời đi.
Sau đó Tống Dung Đức đứng dậy: “Tôi đưa cô ấy về.”
Trong phòng bao rơi vào yên tĩnh.
Quý Tử Uyên rót rượu, thản nhiên nói: “Không ngờ đêm nay tôi trở thành người không được chào đón nhất, được rồi, tôi cũng đi đây, không làm bóng đèn nữa.”
Từng người rời đi, Khương Tuyết Nhu im lặng nhún vai: “Sau này đừng tổ chức liên hoan nữa, ít nhất bạn của em và bạn của anh không thể ngồi chung bàn.”
“Anh đã đánh giá thấp mức độ mâu thuẫn của bọn họ.” Hoắc Anh Tuấn vội vàng ôm Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, anh xin lỗi, anh cũng không biết hôm nay Tử Uyên làm sao, có lẽ cậu ấy lo lắng Nguyễn Nhan tiếp cận các em với mục đích khác.”
“Nếu cô ấy là người có mục đích thì không cần tiếp cận bọn em, mà sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận đàn ông có tiền có quyền.”
Khương Tuyết Nhu nhún vai: “Cô ấy ở trong giới giải trí hỗn loạn, cô ấy tiếp cận bọn em thì được gì chứ, muốn em giảm giá bán nhà cho cô ấy sao? Hay là muốn Minh Kiều đưa mấy sản phẩm mỹ phẩm dưỡng da miễn phí.”
“Ồ, em nói cũng đúng.” Hoắc Anh Tuấn nghe cô nói chuyện thì sửng sốt một chút, nở nụ cười.
“Hơn nữa. . . Không biết vì sao em nhìn thấy Nguyễn Nhan thì có cảm giác quen thuộc.” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nói: “Mặc dù chiều nay bọn em mới quen nhau, nhưng mỗi lần em nhìn cô ấy thì có cảm giác đã quen biết từ lâu.”