Chương 1408
Mười một giờ trưa.
Quý Tử Uyên xuất hiện ở công ty truyền hình Phàm Ngu.
Tổng giám đốc Đỗ Tuyên nhìn thấy anh ấy đến thì hơi kinh ngạc, cười nói: “Tôi đã liên lạc với đạo diễn Khâu, ông ta đã đồng ý để Thang Nhược Lan diễn nhân vật nữ chính, anh còn đến một chuyến, sao vậy, sợ tôi bắt nạt mợ Quý tương lai à?”
Quý Tử Uyên cong môi: “Làm khó anh rồi, cô ta diễn tệ như vậy, anh còn phải nâng đỡ cô ta diễn vai nữ chính.”
“Khụ, anh nói thẳng quá rồi.” Đỗ Tuyên ho khan một cái: “Đạo diễn Khâu nói chúng ta đã xác định Thang Nhược Lan thì phải dành thời gian dạy bảo cô ta, hi vọng đến lúc đó Thang Nhược Lan đừng phá nát bộ phim.”
“Cô ta phá nát bộ phim thì để đạo diễn Khâu đổi người thôi.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói.
Đỗ Tuyên kinh ngạc nhìn anh ấy một cái, đang muốn nói chuyện thì thư ký bỗng nhiên đi tới nói: “Đỗ Tổng, Nguyễn Nhan đã tới.”
Đỗ Tuyên ra vẻ do dự, anh ta nhìn Quý Tử Uyên rồi nói với thư ký: “Cô nói tôi không ở đây, nói buổi chiều cô ấy. . . .”
“Để cho cô ấy đi vào.” Quý Tử Uyên đột nhiên nói.
Đỗ Tuyên kinh ngạc nhìn Quý Tử Uyên một chút.
Anh ấy lấy một điếu thuốc trong hộp ra, giơ tay châm lửa, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc.
“Được.” Đỗ Tuyên gật đầu.
Một dáng người cao gầy đi tới, quần ống rộng dài màu lam nhạt, phối với giày Cavans màu đen, trên người mặc áo sơ mi màu đen, áo sơ mi rất ngắn lộ ra vòng eo tinh tế trắng nõn, eo và mông tạo ra đường cong hoàn mỹ làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ có suy nghĩ muốn có được.
Mái tóc dài màu nâu, mang theo mũ lưỡi trai màu trắng, dưới vành nón là một gương mặt mộc vô cùng xinh đẹp, đó là khuôn mặt được sinh ra để sống dưới ánh đèn sân khấu chói lọi, làn da rất trắng, mũi cũng rất cao.
Nhưng đôi mắt đen bóng lại sắc bén, nhưng nếu nhìn kỹ khiến người ta có cảm giác mờ ảo như sương mù, không thể nhìn thấy.
Ánh mắt nhìn Đỗ Tuyên trước, sau đó lướt qua Quý Tử Uyên, đáy mắt hiện lên gợn sóng.
Nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, giống như chỉ là ảo giác.
Quý Tử Uyên lười biếng hít một hơi, cơ thể dựa vào ghế sô pha, đáy mắt hiện lên sự hứng thú.
Có vẻ thú vị đây!
Có rất ít phụ nữ nhìn thấy anh ấy vẫn bình tĩnh như vậy.
Nếu tính cách của cô ấy không phải như thế thì cũng là cố ý giả vờ để hấp dẫn sự chú ý của mình.
“Nguyễn Nhan, giới thiệu cho cô, đây là cậu Quý. . . .”
Đỗ Tuyên giơ ngón tay lên, giọng điệu nhẹ nhàng.
Nguyễn Nhan là người có tiềm năng, anh ta rất xem trọng.
Đôi mắt đen của Nguyễn Nhan nhìn về phía Quý Tử Uyên, khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu cảm: “Cậu Quý.”
Quý Tử Uyên nhíu mày không nói một lời, giống như không để ý tới.