Chương 1333
Tống Dung Đức đã nổi điên, trên mặt giận giữ muốn liều mạng đánh đối phương.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Hạ Thu lại đứng trước mặt Viên tổng, vẻ mặt lãnh đạm, “Dung Đức, không phải lỗi của anh ấy, mà là tôi, tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa, xin lỗi.”
“Em đang nói cái gì vậy?” Tống Dung Đức sửng sốt, cho dù vừa rồi anh nhìn thấy cô và tên họ Viên đó hôn nhau anh vẫn không muốn chấp nhận sự thật này. “Hạ Thu, em nói cho tôi biết, có phải là do anh ta đã ép buộc em. ”
“Tôi đang ép buộc cô ấy?” Viên tổng cười tủm tỉm, “Quên đi, Tống Dung Đức, lúc trước anh ở trên cao, giờ anh không là gì. Hạ Thu tìm được người có quyền thế hơn anh. Tuy tôi không đẹp trai bằng anh, nhưng tôi giàu hơn anh và có triển vọng phát triển hơn. ”
“Tôi không tin.” Tống Dung Đức hét lên, hai mắt đỏ bừng, “Hạ Thu, tôi không tin em là loại người như vậy.”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.”
Hạ Thu bị anh ấy làm cho khó chịu mắng, “Tống Dung Đức, thật ra tôi không thích anh, tôi ghét tính cách của anh, trước đây tôi xem anh như cái lốp dự phòng, bởi vì anh là người của của Tống gia, nhưng bây giờ anh rời khỏi Tống Gia tôi không quan tâm đến anh nữa. Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình, Viên tổng so với anh còn có quyền thế hơn, tôi đã ở bên anh ấy rồi. ”
“Không, không,” Tống Dung Đức lắc đầu, cả người như bị trúng đạn ngã quỵ, “Hạ Thu, có phải vì anh đã rời khỏi Tống gia cho nên em…
“Dù sao tôi cũng không muốn ở bên anh nữa. Anh quá vô dụng. Khi Hoắc Anh Tuấn muốn lấy tiền của tôi, anh bận bịu không giúp được gì cho tôi, thật vô dụng.”
Hạ Thu tràn đầy chán ghét, “Anh không xứng với tôi chút nào. Ban đầu tôi không muốn ầm ĩ đến khó coi như vậy, gần đây tôi luôn tránh mặt anh, tôi còn tưởng rằng anh đã tự hiểu, cho nên về sau không cần đến tìm tôi nữa. ”
“Anh hiểu không?” Viên tổng châm chọc, “Làm người thì phải tự giác, tránh ra.”
Anh ấy nói xong liền đẩy Tống Dung Đức sang một bên.
Tống Dung Đức ngơ ngác nhìn cô, anh như người mất hồn.
Đây là người phụ nữ mà anh yêu thương, trân trọng, sao lại có thể trở thành như thế này?
Quý Tử Uyên cau mày nhìn Hạ Thu, “Hạ Thu, cô có biết Viên tổng đã ly hôn, còn có con gái không?”
Đối diện với ánh mắt của Quý Tử Uyên, Hạ Thu rùng mình, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng nói: “Tôi biết, nhưng anh nghĩ hiện tại tôi có thể kết hôn với công tử hào môn quý tộc sao, Tống Dung Đức không xứng với tôi, Viên tổng là ngườ i vừa có quyền thế vừa có tiền.
“Được rồi, tự cô lựa chọn, hy vọng cô không hối hận, và sau này đừng trở về quấy rầy Dung Đức.”
Quý Tử Uyên thả cửa thang máy ra, thang máy đóng lại, không nhìn thấy rõ hai người bên trong.
“Tôi không tin Hạ Thu là người như vậy, tôi không tin.” Tống Dung Đức hoàn hồn, loạng choạng muốn đu ổi theo, nhưng Quý Tử Uyên đã nắm lấy cánh tay anh.
“Tống Dung Đức, tỉnh lại đi.” dù sao anh cũng là bạn tốt của Quý Tử Uyên,Quý Tử Uyên lạnh giọng nhắc nhở “anh đừng vì một người phụ nữ mà đánh mất đi tự tôn của mình. ”
Tay Tống Dung Đức bị giữ lại.
Anh thẫn thờ nhìn ra cửa thang máy, anh như mất đi thứ mình yêu quý nhất, đau đớn và bất lực.
Quý Tử Uyên lạnh lùng nói: “Tôi đã nhắc nhở anh từ lâu rồi, Nhạc Hạ Thu không đơn giản, anh nghĩ tại sao Hoắc Anh Tuấn không muốn cưới cô ấy, bởi vì anh ấy đã nhìn thấu bản chất của Nhạc Hạ Thu. Anh nghĩ xem Nhạc Hạ Thu một người phụ nữ hám tiền, liều mạng kiện cáo giành trăm tỷ của Hoắc Anh Tuấn, còn không chịu trả lại một xu cho Lão Hoắc. Chính anh là người quá u mê không tỉnh ngộ, không thể nào nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta.