Chương 1322
Hoắc Anh Tuấn cũng rất phiền muộn, vốn dĩ tưởng nhân cơ hội này mà hôn cô, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc mình bị cảm, cũng không muốn lây nhiễm cho cô, Tuyết Nhu, vậy em có thể chờ anh hết cảm thì hôn anh một chút không?.”
Tôi đồng ý cảm ơn anh bằng nụ hôn khi nào vậy?” Khương Tuyết Nhu lộ vẻ bối rối.
… Nhưng anh không muốn gì khác.” Hoắc Anh Tuấn không biết xấu hổ tiếp tục nói.
Khương Tuyết Nhu khịt mũi, đột nhiên tiến đến gần anh, mơ hồ chạm vào yết hầu của anh.
Yết hầu của Hoắc Anh Tuấn trượt lên trượt xuống liên tục, anh dùng ánh mắt thiêu đốt nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của cô, Tuyết Nhu đừng như thế này…”
Không được, tôi muốn nói là anh không thể làm thế này.” Khương Tuyết Nhu cười như một con hồ ly xảo quyệt, Vì anh muốn giúp tôi, thì không nên mong có được báo đáp, anh cũng không nên đòi hỏi, còn muốn tôi đền cho anh một nụ hôn sao, anh muốn hôn, môi trên cùng môi dưới chạm nhẹ một cái, không phải chính là cái hôn sao.?”Sau khi nói xong, khi nhìn thấy khuôn mặt đen như đ*t nồi của anh, cô cười quay người rời đi.
Hoắc Anh Tuấn vừa nhìn cô vừa lắc đầu rời đi.
Anh ta kéo mạnh cà vạt, cáu kỉnh gọi điện hỏi Quý Tử Uyên, Lần trước cậu nói là giúp tôi hẹn bác sĩ nam khoa mà, tôi muốn gặp bác sĩ sớm hơn, tôi muốn chữa khỏi bệnh càng sớm càng tốt. ”
Chữa càng sớm càng tốt là ý gì?” Quý Tử Uyên lười biếng nói, Chữa xong liền không dùng được.”
Ai nói tôi không dùng được.” Hoắc Anh Tuấn từ chối, Có lẽ ngày mai sẽ dùng được.”
Ừm, chắc phải một năm rưỡi nữa mới dùng được.” Quý Tử Uyên tự tin nói.
…”
Quý Tử Uyên tiếp tục khoét sâu vào vết thương của anh: Cậu nên cảm ơn vì tôi không nói rằng có thể không bao giờ dùng được.”
Cậu im đi.” Hoắc Anh Tuấn không chịu nổi.
Ừm, tối nay Dung Đức hẹn tôi, tôi sẽ đi, anh có muốn đến không, thật sự định cả đời không gặp sao” Quý Tử Uyên đề nghị.
Tôi không muốn nghe đến tên ngốc đó.” Hoắc Anh Tuấn thờ ơ nói, Tôi sợ tôi sẽ đấm chết anh ta.”
Anh ta bây giờ cũng rất đáng thương, từ khi bị Tống thị đuổi ra khỏi nhà, đám bạn trước đây rất ít khi nói chuyện với anh ta. Nhạc Hạ Thu mỗi ngày đều không biết đang bận cái gì, anh ta mỗi ngày thường đến tìm tôi…” Quý Tử Uyên thở dài không chịu nổi.
Nếu không có cái mác Tống thị, cậu nghĩ Nhạc Hạ Thu sẽ cùng anh ta đi lâu dài. Còn có Âu Lam Sênh. ”Hoắc Anh Tuấn nhìn mỉa mai. Nhạc Hạ Thu căn bản không để anh ta vào mắt, người phụ nữ này rất tham lam, chờ xem, nói không chừng đã cho Tống Dung Đức mang mấy cái sừng.”( haha anh có vẻ nhìn thấu hồng trần”)
Vậy cũng tốt, anh ta nhìn rõ được chân tướng, thì anh em chúng ta lại có thể giảng hòa.” Quý Tử Uyên nói đùa, Lúc trước anh không phải là như Dung Đức bây giờ sao? Anh ta sớm muộn gì cũng sẽ giống như anh, nhìn rõ con người Nhạc Hạ Thu. Anh đừng trách anh ta, anh đã từng trải qua, giờ anh ta đi vào vết xe đổ của anh, liền mắng người ta ngu xuẩn.”
Vậy thì trước đây tôi cũng là kẻ ngu ngốc, ngốc thì không thể mắng anh ta sao, nếu anh ta không phủi sạch quan hệ với Nhạc Hạ Thu, tôi sẽ không liên quan gì với anh ta.”
Hoắc Anh Tuấn nhẫn tâm dập máy sau khi nói.
Trong văn phòng.
Khương Tuyết Nhu mở tài liệu do anh đưa cho, cô kỹ càng đọc một lần.