Chương 1269
Lương Duy Phong cười ha ha, cầm dây trói cô lại, sau đó ôm cô đi lên lầu.
Sau khi anh ta vào phòng ngủ thì ném cô lên giường, sau đó lấy ra điện thoại đặt lên đầu giường bắt đầu quay video.
Khương Tuyết Nhu sợ, cô thật sự sợ.
Cô hối hận hôm nay nói chuyện ly hôn, cô nên gọi Lục Thiên Bảo và Lương Vũ đi cùng.
Cô chỉ hi vọng mấy người Lục Thiên Bảo không liên lạc được với cô thì sẽ nhanh chóng đi vào cứu cô.
Lương Duy Phong chuẩn bị quay video xong thì cởi áo khoác đi về phía cô.
Khương Tuyết Nhu nhìn khuôn mặt nho nhã của anh ta dần trở nên dữ tợn dưới ánh đèn giống như một ác ma.
Đây mới là Lương Duy Phong thật sự.
Cô cảm thấy buồn nôn.
“Chờ một chút, tôi muốn biết một vấn đề cuối cùng, tôi có chết cũng không tiếc nuối.” Giọng Khương Tuyết Nhu mang theo sự tuyệt vọng lên tiếng.
“Được, cô nói đi.” Ánh mắt của Lương Duy Phong giống như nhìn con cá trên thớt, con cá này đã bó tay chịu trói, anh ta không vội.
“Ba năm trước, anh tiếp cận tôi bởi vì thật sự thích tôi hay là có mục đích khác.”
Khương Tuyết Nhu không nhịn được nói: “Tôi không tin người như anh thật sự yêu tôi, có phải anh. . . Đã sớm biết tôi là con gái của Diệp Gia Thanh hoặc là từ đầu anh đã nhắm vào tập đoàn Hồng Nhân sau lưng tôi, anh muốn nuốt trọn công ty của tôi.”
“Ồ, đúng một nửa.”
Lương Duy Phong trả lời: “Lúc đầu tôi thật sự thích cô, chẳng qua lần kia Hoắc Anh Tuấn gài bẫy tôi vào tù, cô lập tức quay người ôm ấp với Hoắc Anh Tuấn làm cho tôi căm hận cô, Tuyết Nhu, tôi yêu cô như vậy, tôi không hề thua kém Hoắc Anh Tuấn, bởi vì anh ta là nhà giàu nhất nước Nguyệt Hàn, chỉ tiếc hiện tại anh ta chỉ có thể khuất phục dưới chân tôi, tôi muốn bóp chết anh ta như bóp chết một con kiến.”
Anh ta nhe răng cười nói xong, dùng tay đè Khương Tuyết Nhu xuống giường.
“Cô có biết vào đêm tân hôn của chúng ta, anh ta gửi cho tôi một đoạn video, tôi chịu mọi nhục nhã cũng do cô và Hoắc Anh Tuấn ban cho, anh ta đã thích gửi như vậy, đợi lát nữa chúng ta cũng gửi cho anh ta xem được không, tôi muốn anh ta nhìn xem người phụ nữ mình yêu nằm dưới người tôi có dáng vẻ thế nào.”
Khương Tuyết Nhu sợ đến mức tim ngừng đập.
Cả người cô không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố tỉnh táo kéo dài thời gian: “Vậy trước đó tôi hỏi anh, vì sao anh không thừa nhận?”
“Tôi thừa nhận thì không phải cô sẽ nghi ngờ tôi sao, dù sao không có một người đàn ông nào chịu được, cô có hiểu không.” Lương Duy Phong giống như nghĩ tới gì đó, sau đó tát vào mặt cô.
Khương Tuyết Nhu bị đánh ến đầu óc ong ong, run rẩy nói: “Duy Phong, không phải anh nói. . . Sẽ không đánh tôi sao.”
“Ha ha, tôi lừa cô thôi, cô nghĩ là thật à?” Lương Duy Phong nắm tóc của cô, để cô nhìn thấy rõ con mắt dữ tợn của anh ta.
“Cô nghĩ hôm nay cô sẽ thoát được sao, cô sai rồi, đây chỉ là món khai vị mà thôi, sau này tôi sẽ làm cho cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ đăng video lên để tất cả mọi người cùng xem! Cô có thể không nghĩ cho mình, nhưng cô phải nghĩ tới con trai và con gái của mình, cô muốn cả đời bọn nó không ngóc đầu lên được, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ chứ?” Lương Duy Phong lạnh lẽo uy hiếp.