Chương 1259
Tống Dung Đức ngây ra hai giây, sau đó vội vàng đuổi theo: “Mẹ. . . .”
Anh ta không gặp Chung Nghệ Vi rất lâu rồi, thậm chí Chung Nghệ Vi không nghe điện thoại của anh ta.
Chung Nghệ Vi và Lâm Minh Kiều quay lại nhìn thấy Tống Dung Đức đi tới, khuôn mặt tuấn tú hoa đào có vẻ tội nghiệp, phụ nữ bình thường sẽ mềm lòng.
Chẳng qua hai người này không phải là phụ nữ bình thường, Chung Nghệ Vi đã sớm thất vọng với anh ta, lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là mẹ, chúng ta đã cắt đứt quan hệ mẹ con.”
Chung Nghệ Vi dừng một chút, giữ chặt Lâm Minh Kiều nói: “Chúng ta đi thôi, đừng quan tâm đến nó, luôn có một số người không biết xấu hổ muốn trèo lên nhà họ Tống, con thấy loại người này thì tốt nhất tránh xa một chút.”
Tống Dung Đức mở to mắt: “. . .”
Anh ta bị đả kích đến mức muốn nôn ra máu.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn không nhận con cả đời sao.” Tống Dung Đức cười khổ đuổi theo hỏi.
Chung Nghệ Vi không những không xúc động, ngược lại sắc mặt lạnh lùng hơn: “Vậy lúc anh chọn Nhạc Hạ Thu mà tổn thương cháu của tôi thì có nghĩ tới cảm nhận của tôi không, Tống Dung Đức, tôi cực khổ sinh ra anh, nuôi anh lớn, tôi không trông cậy anh hiếu thảo với tôi, nhưng cũng đừng làm kẻ ăn cháo đá bát.”
“Mẹ, con không có. . . .” Tống Dung Đức oan ức.
Lúc đầu Lâm Minh Kiều không muốn xen vào, chẳng qua cô ấy nhìn thấy dáng vẻ oan ức của anh ta thì không nhịn được nói: “Anh đã dám lựa chọn thì đừng dây dưa mãi nữa, anh mau đi tìm Nhạc Hạ Thu đi, Nhạc Hạ Thu có thể an ủi tâm hồn tổn thương của anh, có thể bù đắp chỗ trống của cha mẹ.”
“Lâm Minh Kiều. . . .”
Tống Dung Đức tức giận: “Đây là chuyện nhà họ Tống chúng tôi, cô đừng đắc ý, nếu tôi không để cô mang thai thì cô làm gì có ngày hôm nay.”
“Câm miệng.” Chung Nghệ Vi bảo vệ con dâu mắng: “Cho dù không có Minh Kiều, anh và Nhạc Hạ Thu luôn ở một chỗ thì chúng tôi cũng sẽ cắt đứt quan hệ với anh, tôi không sinh ra Minh Kiều nhưng con bé còn tốt hơn anh nhiều, tôi không cần đứa con trai này nữa, sau này đừng gọi tôi là mẹ, tôi không quen anh.”
Bà ấy nói xong thì kéo Lâm Minh Kiều: “Minh Kiều, đi thôi.”
Anh ta nhìn bóng lưng quyết đoán và lạnh lùng của Chung Nghệ Vi.
Trái tim Tống Dung Đức đau đớn muốn chết.
Anh ta biết rõ người ta ghét bỏ mình, nhưng vẫn không thể khống chế đi theo.
Anh ta nhìn thấy Chung Nghệ Vi đưa Lâm Minh Kiều đi vào cửa hàng mẹ và bé, Chung Nghệ Vi cầm một món đồ trẻ con nho nhỏ, cười miệng không khép lại.
Trong lòng Tống Dung Đức phức tạp, Chung Nghệ Vi đang chọn đồ cho con của anh ta, bà ấy chọn đồ màu hồng, không lẽ là con gái sao.
Anh ta sắp có con gái. . . ?
“Tống Dung Đức, mời anh lập tức rời khỏi chỗ này, đừng quấy rầy bà Tống và cô Lâm đi dạo.” Một vệ sĩ lạnh lùng gọi thẳng tên của anh ta.
Tống Dung Đức mất mặt: “Hà Tứ, anh đối xử với tôi như vậy thì không sợ tôi quay về nhà họ Tống. . . .”
“Anh không thể quay về nhà họ Tống đâu.” Bảo tiêu nhàn nhạt nói: “Ông cụ Tống nói sẽ không bao giờ cho anh quay về, ông cụ luôn nói được sẽ làm được.”
“. . .”
Tống Dung Đức ngẩn ra.