Chương 1243
Anh ta gọi tiếng vợ mấy lần, thấy Khương Tuyết Nhu cũng không phản đối, trong lòng vui sướng: “Tuyết Nhu, anh không ngờ. . . Anh còn tưởng rằng em vẫn đang tức giận.”
“Lúc. . . Lúc đầu em cũng không đúng.” Khương Tuyết Nhu lộ vẻ xấu hổ: “Đừng nói đến chuyện đã qua nữa, đúng rồi, anh có khăn giấy không, giày của em hơi bẩn, em muốn đi vào nhà vệ sinh lau một chút.”
“Có.” Lương Duy Phong nghĩ tới Điền Tự Nhiên đang trốn ở bên trong nên lập tức đi vào theo.
Khương Tuyết Nhu không ngờ Lương Duy Phong gấp gáp như vậy, cô đành phải lau giày nói: “Em hơi đau bụng, có thể sẽ đi lâu một chút, anh làm việc trước đi.”
Sau khi cô đóng cửa thì dán tai lên cửa, một phút sau, cô không nghe thấy tiếng Lương Duy Phong rời đi, ngược lại cô nghe thấy tiếng mở cửa tủ nhỏ xíu, sau đó là tiếng giày cao gót rất nhỏ rất nhỏ, nếu như cô không nằm lên cửa thì không nghe thấy được.
Cô bỗng nhiên nhớ lại lúc mình vừa tới thì cửa phòng khóa trái, trong văn phòng còn có mùi nước hoa của Điền Tự Nhiên.
Chẳng lẽ Lương Duy Phong và Điền Tự Nhiên có gì đó, nhưng đúng lúc cô đến nên Lương Duy Phong nói Điền Tự Nhiên trốn trong tủ sao?
Hiện tại cô vào nhà vệ sinh, Lương Duy Phong nói Điền Tự Nhiên lặng lẽ rời đi?
Cô nghĩ đến đây thì giống như có sét đánh ngang tai.
Ông chủ và thư ký qua lại không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng Lương Duy Phong là một một quân tử nho nhã, nhưng không phải anh ta nói mình luôn một lòng một dạ với cô, chưa từng đụng vào những người phụ nữ khác sao.
Anh ta mập mờ cũng không sao, giống như Quý Tử Uyên ăn chơi thì ăn chơi, nhưng anh ấy không hề vừa qua lại với thư ký vừa ra vẻ làm quân tử thâm tình.
Khương Tuyết Nhu càng nghĩ càng cảm thấy Lương Duy Phong giả vờ quá giỏi, hoàn toàn không giống như người cô quen biết trước đây.
Lúc cô đang suy nghĩ thì Lương Duy Phong gõ cửa: “Tuyết Nhu, anh đi ra ngoài trước, lát nữa em đi vệ sinh xong thì đi tìm anh.”
“Được.”
Khương Tuyết Nhu giả vờ táo bón: “Chắc em phải đi thêm một lát nữa.”
Bảy tám phút sau, cô mới nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
Cô vốn muốn đặt camera trong văn phòng của anh ta, hiện tại cô muốn chứng minh suy đoán của mình nên nhét vào ổ điện.
Lục Thiên Bảo đã dạy qua cho cô, vừa kín đáo lại đơn giản.
Sau khi cô ra ngoài thì trò chuyện với Lương Duy Phong một lúc, nhân lúc có người tìm anh ta ký tên, cô giả vờ xem sách trên kệ của anh ta, sau đó đặt thêm một cái vào giá sách.
Nửa tiếng sau, cô rời khỏi tập đoàn Kim Duệ thì thở phào nhẹ nhõm, làm gián điệp mẹ nó quá kích thích.
Cô giao việc giám sát cho Lục Thiên Bảo: “Mỗi ngày cậu nhìn kỹ một chút, tôi nghi ngờ Lương Duy Phong và Điền Tự Nhiên có qua lại.”
Lục Thiên Bảo ngây ra: “Không thể nào.”
“Trực giác của phụ nữ.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói: “Tôi đặt camera trên giá sách không tốt lắm, có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra, hi vọng có thể nhanh chóng tìm được thứ gì đó.”
Lục Thiên Bảo gật đầu.
Khương Tuyết Nhu nghĩ phải chờ thêm một thời gian nữa mới có kết quả, nhưng không ngờ xế chiều hôm đó Lục Thiên Bảo mang video giám sát cho cô xem.