Chương 1234
Đôi mắt Hoắc Nhã Lam hiện lên vẻ khó chịu và phiền muộn, “Mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra. Từ đầu đến cuối, mẹ hoàn toàn bị ông ta lợi dụng, nhưng Hoắc Phong Lang vẫn luôn là con ruột của ông ta.”
“Vậy … con xin mẹ nghĩ lại chuyện đêm đó. Mẹ có chắc đêm đó là Sở Minh Khôi. Có bao giờ mẹ nghĩ lúc đó ông ta có thể chán ghét mẹ mà tìm người đàn ông khác thay thế …”
Những gì Hoắc Anh Tuấn nói đều khó nghe, cả khuôn mặt Hoắc Nhã Lam trắng bệch vì hoảng sợ.
“Hoắc Anh Tuấn, con đủ rồi, mẹ cũng không ngu ngốc như vậy…” Hoắc Nhã Lam vừa nói xong, thân thể liền run lên, “Ngày đó ta uống nhiều rượu, cũng không nhớ rõ…Chỉ là ngày hôm sau tỉnh dậy Sở Minh Khôi đã ở bên cạnh mẹ … ”
Bà nói xong, cả người không vui, “Con đang nghi ngờ mẹ bị Sở Minh Khôi lừa dối.”
“Có chuyện, con không nói cho mẹ biết. Con phát hiện Trình Nhã Thanh và Sở Minh Khôi có thể thông đồng với nhau. Trình Nhã Thanh là người phụ nữ của Chiến Thành, cô ấy mang thai con của Chiến Thành. Con nghi ngờ là Chiến Thành bảo vệ cô ta. Rất có thể hôm đó Chiến Thành đã ném Hoắc Phong Lang ra ngoài, Trình Nhã Thanh báo cho Sở gia, sau đó Sở gia cho người… giết Hoắc Phong Lang. ”
Hoắc Anh Tuấn nói xong liền nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói ra suy đoán của mình.
Đây đối với Hoắc Nhã Lam là sấm sét giữa trời quang. Dù Hoắc Phong Lang mất tích đã lâu nhưng không thấy xác, vẫn luôn có hi vọng.”Không thể nào, tại sao Sở Minh Khôi lại giết A Lang. Đó là con ruột của ông ấy. ”
“Đây là lý do tại sao con nghi ngờ Hoắc Phong Lang có thể không phải là con ruột của Sở Minh Khôi. Nghĩ kỹ lại, khi dữ liệu của Hoắc Thị bị lộ, con đã bị cảnh sát bắt. Khi con ra ngoài thì tình cờ gặp Sở Minh Khôi đến bảo lãnh Hoắc Phong Lang. Con càng nghi ngờ Hoắc Phong Lang là gián điệp, tất cả chứng cứ đều hướng về Hoắc Phong Lang, để cho chúng ta đối với Hoắc Phong Lang thất vọng và căm hận, nhưng, nếu đó là một màn kịch do Sở Minh Khôi bày ra thì sao? “. Anh trầm ngâm nói.
“Ý của con là gì?” Hoắc Nhã Lam đương nhiên không hiểu, bà không thể tin nổi.
“Thật tình cờ, Sở Minh Khôi gặp Hoắc Phong Lang ở phòng trà, bị cổ đông công ty nhìn thấy, bọn họ là cha con, ở nhà có chuyện gì không bàn, còn phải đến phòng trà nói chuyện không?”
Hoắc Nhã Lam kinh ngạc. “Ý của con là buổi gặp phòng trà hoàn toàn là do Sở gia cố ý. Bọn họ cố ý muốn làm cho cổ đông nghi ngờ Hoắc Phong Lang.”
Hoắc Anh Tuấn gật đầu, “Cho nên sau khi dữ liệu của Hoắc Thị bị đánh cắp, người đầu tiên bị nghi ngờ là Hoắc Phong Lang, Hoắc Phong Lang không nghe lời Sở Minh Khôi, cho nên mới trở thành nạn nhân, Hoắc Phong Lang biến mất, con là người cuối cùng gặp nó. Mọi người đều nghĩ con giết Hoắc Phong Lang, trên lưng còn mang theo tội này. ”
Hoắc Nhã Lam lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hoàn toàn không thể tiếp nhận hiện thực này, “Tại sao … tại sao lại như vậy…”
Bà bật khóc, “Không phải là Sở Minh Khôi đêm hôm đó, như vậy Hoắc Phong Lang không phải là con của ông ta, vậy thì Hoắc Phong Lang là con của ai?”
“Đây chỉ là suy đoán của con.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, “Khi đó con còn nhỏ, nhưng con nghe dì nói rằng mẹ mang thai nên Hoắc gia mới đồng ý kết hôn với Sở Minh Khôi.”
“Ừ.” Hoắc Nhã Lam nhàn nhạt gật đầu. “Thật ra hồi đó mẹ mới ly hôn với cha con, cũng không muốn tái hôn sớm như vậy. Hôm đó mẹ vừa cãi nhau với cha con, có uống chút rượu và ở với Sở Minh Khôi. ”
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày nhìn bà tuyệt vọng, là con trai, anh chỉ có thể bất lực thở dài, “Chẳng lẽ đêm đó người đó có thể là cha của con.”
Hoắc Nhã Lam lại bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc đến phát khóc, “Không … không thể nào.”