Chương 1167
Hoắc Anh Tuấn nhìn con bé có chút đau lòng, “Con thà gọi Hoắc Phong Lang là cha còn hơn gọi cha sao.”
Tiểu Khê trợn mắt nhìn anh ta không chút do dự, “Làm ơn, đồ cặn bã, hãy nghĩ đến những việc cặn bã mà bản thân đã làm. Vốn dĩ đầu của con bị thương đưa đi bệnh viện là do bà nội phát hiện. Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại Hoắc Gia. ”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn thay đổi, hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Khê, quả thực đầu của con bé bị thương. “Con vô tình bị thương đầu?”
“Không, ai đó đã đột nhập vào nhà của Ma Ma. Khi con trốn vào trong vali, những người đó đã dùng thanh sắt đập vào vali và đánh trúng đầu con.”
Tiểu Khê chua xót trừng mắt nhìn hắn, “Nghe Ma Ma nói, kẻ giết người là Nhạc Trạch Đàm. Lúc đó con rất ghét cha, ánh mắt thật tệ, lại đi thích bà thím xấu xa đó.”
“…”
Hoắc Anh Tuấn càng nghe càng sửng sốt, xấu hổ vô cùng.
Nhạc Trạch Đàm đập phá nhà của Khương Tuyết Nhu, anh biết rồi, sáng hôm đó, Khương Tuyết Nhu lái xe vào biệt thự Hải Tân nổi cơn thịnh nộ, thậm chí mất kiểm soát đòi dạy dỗ Nhạc Hạ Thu, nhưng anh lúc đó lại bảo vệ Nhạc Hạ Thu.
Thì ra Nhạc Trạch Đàm không chỉ phá nhà của Khương Tuyết Nhu, mà còn làm Tiểu Khê bị thương trên đầu.
Là một người cha, anh không những không bảo vệ được con mà còn bảo vệ cho hung thủ.
Hoắc Anh Tuấn mặt ngượng ngùng nóng bừng.
“Tiểu Khê, thực xin lỗi, là cha tệ bạc.” Hoắc Anh Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé, đánh vào mặt mình.
Tiểu Khê khịt mũi, “Cha vẫn coi người phụ nữ Nhạc Hạ Thu kia như bảo bối, còn cưới cô ta. Con đối với cha sẽ hoàn toàn hết hi vọng.”
“Vậy… Lãnh Lãnh cũng hết hi vọng với cha.” Hoắc Anh Tuấn thất kinh nói.
Tiểu Khê hoảng sợ, “Ồ, cha còn biết Lãnh Lãnh.”
“Hừ, Tiểu Khê, con có thể cự tuyệt cha, nhưng không thể ngăn cản cha chuộc tội.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói, “Cho cha một cơ hội, cha sẽ là một người cha tốt.”
Tiểu Khê cong môi, “Dù sao con cũng không có cách nào, ngày nào con cũng phải sống với cha, nhưng Lãnh Lãnh sẽ không thích cha, anh ấy cực kì chán ghét cha.”
Chán ghét… .
Hai chữ này làm trái tim Hoắc Anh Tuấn đau đớn vô cùng.
Vì vậy, Lãnh Lãnh hẳn đã biết anh là cha của thằng bé.
Lúc này, anh nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt dẫn Lãnh Lãnh ra khỏi nhà trẻ.
Anh đoán người đàn ông đó chắc là Diệp Thành, cháu trai Diệp Gia Thanh, lần trước anh điều tra thì hồ sơ mẫu giáo viết bố Lãnh Lãnh là Diệp Thành.
“Lãnh Lãnh….” Hoắc Anh Tuấn ôm Tiểu Khê bước nhanh tới.
Sau khi Hiểu Lãnh ngây người liếc mắt một cái, liền vội vàng đi theo Diệp Thành.
“Lãnh Lãnh, chú có chuyện muốn nói với con.” Hoắc Anh Tuấn tiến lại gần, Diệp Thành lập tức chặn anh lại.
“Hoắc tiên sinh, xin đừng quấy rầy con trai tôi.” Diệp Thành nhìn anh đầy phòng bị.