Khương Tuyết Nhu cảm thấy hả giận, lại cảm thấy buồn cười: “Anh thật ngu ngốc, Kiều Nhân nhà anh thông minh chăm chỉ, hiền lành hào phóng, tôi mới là người hung ác ghê tởm.”
Lục Thanh Minh bị chế giễu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, không biết chui vào đâu. “Tuyết Nhu, tha thứ cho anh vì đã làm tổn thương em trước đây, anh xin lỗi, hãy để tôi dùng phần đời còn lại của mình để từ từ chuộc tội cho em, sau này em có nguyện ý quay lại với anh không? Anh hứa, anh sẽ không bao giờ phạm phải điều này nữa.” “Trước đây tôi quá ngây thơ. Em nói đúng. Anh vẫn còn trẻ và có thể tự mình đứng dậy, chỉ cần em có thể ở bên anh là được.”
Nói xong, anh ta nhìn cô đầy khẩn khiết.
Lương Duy Phong sắc mặt tối sầm lại, trước đây anh ta chưa từng thấy cháu trai mình là một kẻ vô liêm sỉ như vậy. Nhưng điều anh ta lo lắng nhất chính là Khương Tuyết Nhu sẽ cảm động, dù sao cô và Lục Thanh Minh là có tình cảm thật sự. “Tuyết Nhu, cô nên nghĩ rõ ràng, nếu anh ta lần thứ nhất có thể phản bội cô, anh ta có thể có lần thứ hai…” “Cậu.” Lục Thanh Minh xấu hổ nói, “Cháu biết cậu thích Tuyết Nhu, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Trong lòng cô ấy vẫn luôn thích cháu.
Khương Tuyết Nhu bị bọn họ tranh đến nhức đầu, lớn tiếng ngắt lời: “Được rồi, Lục Thanh Minh, ngậm miệng lại, chuyện tổn thương tôi anh làm còn chưa đủ à? Còn mặt mũi mà nói tôi thích anh nữa? Ai cho anh sự tự tin đấy? Nhìn thấy anh là tôi đã chán ghét rồi, nếu có thể làm điều đó một lần nữa, tôi không muốn quen biết anh.”
Quá lười biếng để lắng nghe tiếng ồn ào của họ, Khương Tuyết Nhu mở cửa và bước ra khỏi xe. “Đừng đi.” Lục Thanh Minh vội vàng nắm lấy tay cô” “Cho anh một cơ hội, anh sẽ không bỏ cuộc. “Tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi.”
Lương Duy Phong cũng nói: “Tôi sẽ đưa cô trở lại. Người nên đi là Thanh Minh. Chuyện này có người đứng sau đổ dầu vào lửa, tôi giúp cô giải quyết.” “Không cần, tôi tự làm được.”
Khương Tuyết Nhu dùng sức rút tay về, bỏ đi mà không quay lại.
Cô mà còn dây dưa nói nhiều với Lục Thanh Minh nữa thì chắc sẽ tức điên lên mất. Hơn nữa, cô cũng không muốn thiếu nợ Lương Duy Phong.
Mặt khác.
Khi Hạ Văn Trì nhìn thấy Lương Duy Phong trước mặt mọi người nói Khương Tuyết Nhu là bạn gái của anh ta, nhất thời đau đầu.
Ôi trời, đây là tìm đường chết chứ còn gì nữa.
Hoắc Anh Tuấn ngày nào cũng ra tòa với vẻ mặt cau có chẳng khác gì ra chiến trường.
Không chỉ vậy, bầu không khí của công ty luật bị anh làm cho giống như đang ở Nam Cực, khiến ai cũng phải kinh hãi.
Nếu như cái tin này mà bị anh đọc được, thì đừng hòng sống. Cái mạng nhỏ của Khương Tuyết Nhu cũng khó mà giữ.
Anh ta phải nhanh chóng đi tìm Ngôn Minh Hạo, không thể để anh ta nói cho Hoắc Anh Tuấn biết.
Anh ta gọi cho Ngôn Minh Hạo rất lâu, nhưng cũng không gọi được.
Không thể làm gì khác hơn là vội vàng chạy tới phòng nghỉ, mới vừa đẩy cửa ra, Hoắc Anh Tuấn “phập” một tiếng ghim thẳng phi tiêu vào hồng tâm.
Bên trong, sát khí lan ra khắp phòng. “Lão Hoắc… “Nếu cậu muốn nói Lương Duy Phong công khai Khương Tuyết Nhu là bạn gái của anh ta, cậu không cần phải nói cho tôi biết.” Hoắc Anh Tuấn quay người lại cầm phi tiêu, mặt mày tối sầm lạnh lùng, lộ vẻ cáu kỉnh.
Hạ Văn Trì nhìn Ngôn Minh Hạo, Ngôn Minh Hạo thẳng người nói: “Tôi nói đó. Người phụ nữ này phản bội Hoắc Anh Tuấn.”
Hạ Văn Trì: “…”
Xong rồi, Khương Tuyết Nhu, cô tự cầu mình số lớn đi. Anh khẽ họ một tiếng: “Chuyện này hẳn là có nguyên nhân…” “Tại sao cậu luôn nói thay cô ấy?” Hoắc Anh Tuấn đột ngột quay người lại, hai mắt lạnh như băng, “Cậu thích cô ấy à?”
Hạ Văn Trì thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi. “Làm sao có khả năng đó? Vợ bạn không thể dòm ngó, tôi hiểu đạo lý này mà.”
-----------------------