Khương Tuyết Nhu tin tưởng, đau lòng sờ Bunny một cái: “Bunny à, con chịu cực khổ rồi, cũng rất dũng cảm nữa, con là giỏi nhất.”
Bunny vô lực nhìn chăm chú lên tiếng, cả người đều rất mệt mỏi. “Nó đói.” Hoắc Anh Tuấn nói.
Khương Tuyết Nhu suy nghĩ một chút cũng phải, sinh con quả là một quá trình tổn sức. “Tôi đi làm cho nó một chút đồ ăn ngon.
Trong phòng bếp lần nữa sáng đèn đốt bếp, cô cũng choàng lên chiếc tạp dề.
Hoắc Anh Tuấn đứng phía sau lưng cô, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, quả nhiên ở nhà vẫn phải cần có cô mới có hơi thở của người sống: “Tôi cũng đói.
Khương Tuyết Nhu không có nghe thấy, anh lần này trực tiếp ghé vào bên tại cô thổi một hơi: “Tôi nói tôi đói, cô nghe chưa?”
Lỗ tại cô tê rần, thiếu chút nữa ngay cả cái nồi cũng cầm không vững.
Quay đầu liếc nhìn tên mặt dày vô sĩ gương mặt tuấn tú này một cái, cười yếu ớt: “Anh Hoắc, hình như là anh nói tôi đứng suốt ngoài đường như vậy rất là bẩn thỉu, sau này cũng không muốn ăn đồ tôi nấu nữa, sẽ làm hỏng khẩu vị của anh”
Hoắc Anh Tuấn mặt anh tuấn nhếch miệng cười gượng gạo hơi cứng đơ một chút, anh có nói qua câu đó sao?
Coi như là đã nói qua đi, nhưng cớ gì mà cô vẫn còn nhớ rõ đến tận bây giờ. “Tôi đó là… Nhất thời nói lẫy, cô nghe không hiểu sao?”Anh láu lỉnh nhếch chân mày anh tuấn: “Bất kỳ một người đàn ông nào bị vợ giở thủ đoạn làm tổn thương, có mấy ai có thể giữ được bình tĩnh mà không tức giận? Làm sao, chẳng lẽ bởi vì chúng ta là phái nam thì ngay cả quyền tức giận cũng không có sao?”
Khương Tuyết Nhu bị anh làm phiền một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Được rồi, ai bảo người ta là luật sư, vài ba lời nói ra có thể xoay chuyển được tình thế, thật lợi hại. “Nấu cơm” Hoắc Anh Tuấn thấy cô không nói lời nào, gõ một cái xuống bàn bếp. “Được, tôi làm.”
Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra cười châm biếm.
Mặc dù cô có một khoảng thời gian không tới, nhưng tủ lạnh vẫn đầy ắp các nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa đều là hàng nhập khẩu đắt giá.
Cô chú tâm nấu cho Bunny một phần ăn cùng với một viên thuốc bổ, được đặt cẩn thận trong một chiếc chén nhỏ xinh, đến phiên nấu ăn cho Hoắc Anh Tuấn, cô tùy tiện nấu một bát mì, cắt thêm chút hành lá nhỏ rải lên trên bề mặt, sau cùng thì thả một muỗng lớn hột tiêu vào. “Nhanh như vậy.” Hoặc Anh Tuấn đi tới, anh nhìn thấy tô mì trước mặt kia, nhất thời cứng lại, anh nhìn thêm một chút nữa chén thức ăn của Bunny, đúng thật là một cái thiên một cái địa. “Bunny.”
Bunny đã thật lâu rồi chưa được ăn thức ăn mà cô làm, cao hứng cần một viên thịt viên thật to, ăn quá ngon.
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt: “Địa vị của tôi bây giờ cũng không bằng cả một con mèo?” “Con có khỏe không, tao không thể liên tục đến thăm cuộc sống của tụi mày đâu.” Khương Tuyết Nhu trêu chọc mèo con, trong lòng cô thầm nghĩ, địa vị của anh có bao giờ hơn được một con mèo đâu. “Cô là đang trả thù tôi sao?” Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm gò má cô, bỗng nhiên nở một nụ cười. “Là anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Khương Tuyết Nhu vừa mới nói xong, khuôn mặt liền trở về như lúc ban đầu, đối mặt nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh. “Tôi không tin, trong lòng cô không thoải mái. “Tôi không có.”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy cần phải cùng anh nói rõ ràng hoàn toàn: “Tôi thừa nhận trước kia tôi không biết xấu hổ mà theo đuổi anh, thậm chí vì để lấy được anh còn dùng nhiều thủ đoạn bất chính, coi như việc trước kia là vì tôi bị ma xui quỷ khiến đi. “Anh mắng tôi những lời như vậy thì tôi cũng không có trách anh, anh nói đúng, loại chuyện này phải là hai người tình nguyện mới có ý nghĩa, vả lại anh trước kia cứu tôi hai lần, coi như tôi đã làm người hầu miễn phí cho anh rồi vậy,coi như huề nhau, chúng ta không ai nợ ai cái gì.”
Hoặc Anh Tuấn đứng lên cười nhạt: “Cô trước kia đối với tôi như vậy, làm những chuyện kia, nói những lời đó, một câu bị ma xui quỷ khiến thì có thể kết thúc hết mọi chuyện sao?” “Ban đầu là ai nói vừa mới gặp tôi thì như đã yêu?” “Là ai nói thề chỉ tốt với một mình tôi, đáp ứng với tôi mọi việc, việc gì cũng làm vì tôi?” “Là ai nói mọi khuyết điểm của tôi trong mắt cô đều là ưu điểm, cô chỉ thích tôi vì tôi là tôi?”
Đáng chết, sao cô lại nói những lời ngon tiếng ngọt với tên kia mà anh ta đều nhớ rõ ràng như vậy.
Anh càng nói càng giận không thể kiềm chế. “Ha.” Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bị ép tới, thê thảm thấp thỏm thắc mắc hỏi: “Tôi… Tôi đã nói qua… Những lời sến súa đến vậy sao?”
Hoắc Anh Tuấn hung hăng nhìn chằm chằm cô một lát, giận đến bật cười.
Tại sao có thể có một người phụ nữ không có tim phổi như cô chứ, nói những lời đó xong liền quên hết thảy, đơn giản chỉ là một phụ nữ tệ hại.
Khương Tuyết Nhu vô cùng nghi ngờ anh một giây sau sẽ đem mỗi áp lên môi cô, sợ như vậy nên lập tức rụt về sau một cái. “Cái đó… Anh tức giận như vậy, anh không phải là Yêu tôi chứ?” “Nằm mơ đi.” Hoắc Anh Tuấn giống như con cọp bị giầm đuôi, trong nháy mắt nổi giận, thanh âm quát thật to: “Cô?”
Hay là bộ dạng cao cao tại thượng của anh bây giờ làm cho Khương Tử Nhu cảm thấy không thoải mái? “Tôi có nơi nào không xứng với anh, anh cũng chỉ là một luật sư mà thôi, tôi là chủ của một công ty thiết kế nhà ở, chúng tôi kiếm tiền nhiền cũng không kém anh bao nhiều đâu.” “À.” Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy mới mẻ quan sát cô một chút, cái tầm mắt như trên người toát ra một kiểu nghi ngờ.
Người phụ nữ này rốt cuộc có biết thân phận thực sự của anh?
Khương Tuyết Nhu không phục nói: “Được rồi, anh không phải ỷ mình là bạn tốt của Hạ Văn Trì thiếu gia sao, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy dạ dày mình bị chọc tức đến đau lên.
Khương Tuyết Nhu thấy anh không nói, cho là đã chọt đến lòng tự trọng của một thằng đàn ông nên tự ái. “Không ngờ bị tôi vạch trần chứ gì, dù sao thì tôi cũng không làm tiếp nữa, anh hiểu rõ chưa, trước kia tôi nấu cơm cho anh là vì muốn theo đuổi anh, bây giờ tôi không theo đuổi anh nữa, tôi không có nghĩa vụ phải làm điều đó nữa.”
Cô nói xong nhìn anh sắc mặt tái mét, trong lòng thấy rụt rè, cũng thật không dám ở lâu, đứng thẳng lên, đưa tay lên túi.
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng khóa chặt cô lại, giọng giận dữ: “Khương Tuyết Nhu, những người phụ nữ trước kia đều chỉ có cô là đối với tôi như vậy trong khoảng thời gian ngắn nhất, cô thật lòng từng thích tôi sao?”
Khương Tuyết Nhu bị anh nói đến tim cũng đập nhanh hơn, khó hiểu chột dạ.
Có thể nói cô ban đầu theo đuổi anh bởi vì hiểu nhầm anh là cậu của Lục Thanh Minh. Bây giờ biết anh không phải, cô dĩ nhiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở bên anh ta.
Chỉ sợ là nếu nói ra chân tướng thì có thể sẽ bị anh giết mất. “Trả lời câu hỏi của tôi.” Hoắc Anh Tuấn chợt cầm chặt tay cô, đem cô đè ở cạnh bàn ăn. “Dĩ… Dĩ nhiên là có từng thích.” Khương Tuyết Nhu trấn định tinh thần, cố gắng để cho mình không bị nhìn thấu: “Anh nhìn anh… Dáng dấp nhìn tốt như vậy, lần đầu tiên thấy anh thì tôi đã bị anh hấp dẫn sâu đậm. “Sau đó tại sao lại không thích nữa?” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu, chóp mũi cũng sắp chạm đến chóp mũi của cô. Ngửi thấy mùi hương của cô, làm cho anh nhớ tới trước đó ở trong nhà hàng tây đã hôn cô, thiếu chút nữa là lại lần nữa hôn lên cô.
Khương Tuyết Nhu khẩn trương, đầu óc tê dại, lời nói không mạch lạc: “Bởi vì… Bởi vì nhìn lâu như vậy rồi mới phát hiện ra một vài điều, hơn nữa tính cách của anh thật là chướng quá, tôi không chịu nổi.
Hoắc Anh Tuấn muốn hôn xuống đôi môi mỏng của cô thì ngừng lại, sắc mặt trở nên u ám, trong lồng ngực một luồng khí tức giận đang dâng trào. “Nếu cô thích tôi, thì không phải ngay cả tính khí của ta cũng phải thích sao, cô thích tôi thời gian ngắn ngủi như vậy, cô chơi tôi sao?”
-----------------------