"Nhạc Trạch Đàm, mấy năm qua anh ỷ vào em gái anh, ỷ vào bọn tôi mà làm ra không biết bao nhiêu chuyện điên cuồng ở bên ngoài. Anh thật sự cho rằng bọn tôi không biết rõ sao?"
Quý Tử Uyên chậm rãi nói nhưng sức lực trên chân lại tăng lên: "Hoắc Anh Tuấn cứu anh ra ngoài hết lần này đến lần khác, anh không thấy cảm kích thì thôi đi, còn thừa cơ hãm hại. Nếu nói đến nông dân và rắn độc, thì anh chính là con rắn độc đó."
Nhạc Trạch Đàm đau đến mức không nói được lời nào. Thậm chí anh ta còn nghe thấy tiếng xương ngón tay của mình bị gãy. "Tôi hỏi anh, chuyện này chỉ có một mình anh biết hay có người ở sau xúi giục anh." Quý Tử Uyên đột nhiên lên tiếng.
Nhạc Trạch Đàm phờ phạc lắc đầu, thậm chí không còn sức lực để nói.
Anh ta không phải kẻ ngốc, cho dù khai ra Nhạc Hạ Thu thì Quý Tử Uyên cũng sẽ không tha cho mình. Hơn nữa, đợi sau khi Nhạc Hạ Thu gả vào nhà họ Tổng thì anh ta sẽ trả lại mối thù hôm nay. "Phế bên dưới của anh ta cho tôi. Quý Tử Uyên ngoắc tay với đàn em đang ở bên trên.
Nhạc Trạch Đàm kinh hãi mở to mắt, còn chưa kịp nói lời nào thì anh ta đã ngất đi vì đau đớn.
Tổng Dung Đức cũng rất hoảng sợ. Vốn dĩ anh ta muốn đánh một trận rồi thôi, dù sao cũng là anh trai của Hạ Thu: "Tử... Tử Uyên, chuyện Lão Hoắc ở trong tù... không phải anh ta làm mà..." "Tôi không nói là anh ta làm." Quý Tử Uyên châm thuốc: "Nhưng tôi phải làm cho lớn chuyện. Mặc dù nhà họ Hoắc sa sút nhưng Hoắc Anh Tuấn là người anh em của tôi. Tôi phải cho người ngoài biết hậu quả nếu chọc giận người anh em của tôi" "Nhưng... cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ.." Tống Dung Đức líu cả lưỡi: "Dù sao anh ta cũng là anh của Hạ Thu... "Anh của Hạ Thu." Quý Tử Uyên chậm rãi phun ra một ngụm khói thuốc: "Nếu không phải anh ta mang cái danh này thì chưa đến năm, sáu mươi tuổi cũng đừng mong ra khỏi tù. Cậu xem xem những chuyện thất đức mà anh ta làm mấy năm qua, ép nữ sinh đại học nhảy lầu, nhìn thấy nhân viên xinh đẹp thì cưỡng bức, gặp kiểu người không chịu phục tùng như Lâm Minh Kiều thì anh ta đưa người xông vào nhà người ta hành hung, đánh người, giết người, bạo lực, còn không có được trong tay thì bỏ thuốc và còn làm ở ngay trước mắt chúng ta. Hôm nay còn biết mượn đao giết người. Người này đã hết thuốc chữa rồi. Tôi làm như vậy vì không muốn anh ta gieo họa cho người khác nữa."
Tổng Dung Đức lập tức im lặng.
Tính kỹ lại thì tên Nhạc Trạch Đàm vô cùng xấu xa. "Nghĩ lại xem, cậu không thấy xấu hổ à. Mấy năm qua vì có chúng ta bảo vệ mà khiến cho anh ta hãm hại biết bao nhiêu người phụ nữ." Mặt Quý Tử Uyên không chút cảm xúc, liếc nhìn anh ta. "Được rồi, cậu làm rất đúng. Hạ Thu không có loại người thân như thế này cũng tốt." Tống Dung Đức ậm ở gật đầu: "Ít nhất... không phải chúng ta cũng giữ lại cái mạng cho anh ta sao?"
Quý Tử Uyên quay đầu lại nhìn đàn em của mình: "Vứt anh ta ở trước cửa tập đoàn nhà họ Nhạc"
Hai ngày sau.
Hoắc Anh Tuấn từ Thanh Đồng trở về, quay lại tập đoàn nhà họ Hoắc. Mấy ngày nay Ngôn Minh Hạo vẫn luôn đi theo làm việc với Hoắc Nhã Lam. Thấy anh trở về thì lập tức báo cáo tình hình của công ty.
Chỉ là nói một hồi lâu đến khô khốc cả miệng nhưng lại nhìn thấy đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo của Hoắc Anh Tuấn. Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, vẫn là con người đó nhưng anh ta là trợ lý thân thiết nhất ở bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, vẫn không thể giải thích được anh có gì đó khác.
Mặc dù trước kia Hoắc Anh Tuấn có lạnh lùng nhưng vẫn lạnh lùng có tính người. Anh của bây giờ lại vô cùng yên tĩnh, toàn thân bị bao phủ bởi lớp băng cứng chắc, "Cậu cả, mấy ngày nay phía nhà họ Sở cũng có ý muốn tiếp xúc với ông chủ của tập đoàn Gia Sâm. Nhưng con người này rất thần bí, đến bây giờ vẫn chưa có ai thấy người này." Ngôn Minh Hạo trầm giọng nói.