Quên mất một hai chuyện thì có thể hiểu được nhưng anh lại quên hết đi những bằng chứng cho thấy anh quan tâm đến cô, vậy thì thật sự rất kỳ lạ.
Chỉ là anh không ngờ rằng anh đã từng vì cứu cô mà suýt chút nữa mất mạng.
Còn cùng cô đi ăn lầu đến đau dạ dày.
Trước giờ anh không ăn lẩu
Rốt cuộc Khương Tuyết Nhu đã từng đặc biệt như thế nào đối với anh.
Anh muốn nhanh chóng đào bởi nó ra nhưng đột nhiên lại thấy sợ.
Sợ mình và Khương Tuyết Nhu thật sự yêu nhau sâu đậm nhưng anh lại bị người khác bóp méo đi ký ức. Sau này lại vứt bỏ cô và làm tổn thương đứa con của bọn họ.
Anh sợ tổn thương mà mình gây ra cho cô còn sâu đậm hơn tưởng tượng.Anh ngồi trong xe hết nửa tiếng, cuối cùng vẫn đi tìm dì Lâm.
Sau khi dì Lâm nghe điện thoại thì nhanh chóng lấy quyển sổ cũ ra, lúc thấy Hoắc Anh Tuấn, bà ta kêu lên với vẻ dò xét: "Cậu Hoắc "Dì Lâm, dì vẫn nhớ tôi." Hoắc Anh Tuấn nhìn dì Lâm, anh phát hiện trong trí nhớ của mình có nhớ tới dì Lâm. "Đương nhiên là nhớ rồi. Tôi làm bảo mẫu nhiều năm rồi, nhưng tôi có ấn tượng sâu đậm nhất với cậu và cô Khương..." Sau khi nói xong, bà ta bỗng nhiên ấy náy khựng lại, một lát sau mới nói: "Tôi nhắc đến vợ trước của cậu không mạo phạm đến cậu chứ" "Không đâu." Hoắc Anh Tuấn cố gắng làm lơ nỗi đau đớn ở trong lòng đi.
Dì Lâm thấp thỏm hỏi: "Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?" "Trước đây tôi bị bệnh và tôi đã mất đi rất nhiều ký ức về cuộc sống ở Thanh Đồng nên muốn tìm dì hỏi thử." Hoắc Anh Tuấn tìm cớ nói: "Có thể phiền dì nói cho tôi biết đôi điều về tôi và Khương Tuyết Nhu không."
Dì Lâm nghe vậy thì lộ ra ánh mặt kinh ngạc cùng vẻ đồng tình: "Là thế này, thật ra tôi không biết cụ thểchuyện trước kia giữa cậu và cô Khương. Tôi chỉ là một bảo mẫu, tôi chỉ có thể nói những gì thường ngày tôi thấy. Nói chung cậu và cô Khương giống như một cặp ân oán, lúc tốt thì tốt muốn chết, còn lúc không tốt thì cũng thường xuyên cãi vã, chiến tranh lạnh." "Nghĩa là sao?" Con người của Hoắc Anh Tuấn có rút lại, không khỏi chuyển động yết hầu một cách khó khăn. "Lúc đang tốt thì mỗi ngày cô Khương sẽ làm bữa sáng cho cậu. Có lúc cô ấy rảnh về nhà sớm thì bữa tối của cậu đều do cô ấy làm. Thật ra tài nấu ăn của tôi cũng tàm tạm, nhưng cậu không quá thích đồ ăn tôi nấu. Còn cô Khương nấu gì cậu đều thích ăn. Lúc không tốt đó hả? Hai người xảy ra mâu thuẫn, cậu ra ngoài mấy ngày mà không có tin tức gì. Lúc quay về làm lành thì lại vô cùng ngọt ngào."
Dì Lâm vừa nói vừa thở dài tiếc nuối: "Hai người trông rất hợp, nhưng có thể là còn trẻ nên rất dễ xảy ra hiểu nhầm. Tôi nhớ có một buổi tối cậu và cô Khương cãi nhau một trận thật lớn, tôi ở dưới lầu cũng không dám đi lên. Ngày hôm sau thì hai người đơn ly hôn, cô Khương... thật sự đã rất buồn, đúng vậy đấy."
Dì Lâm vội vàng đưa cuốn sổ ở trong tay sang: "Đây là cuốn công thức nấu ăn mà cô Khương đưa cho tôi vào cái hôm cô ấy rời đi. Tất cả đều là do cô ấy tựviết, bên trong đều là món ở nhà cậu thường hay thích ăn. Cô ấy nói dạ dày của cậu không được tốt, sợ sau khi cậu rời đi lại kén chọn không chịu ăn nên nói tôi làm theo công thức nấu ăn của cô ấy, làm như vậy thì cậu mới ăn." . Bạn đang đọc truyện tại ~ TRÙMTRU YỆN.o rg ~
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt nhận lấy công thức nấu ăn. Anh mở ra thì nhìn thấy chữ trên đó đã viết từ rất lâu, ngay cả quyển sổ cũng đã cũ kỹ nhưng anh vẫn nhận ra đây là nét chữ của cô.
Trước đây khi hai người sống cùng nhau, anh có thấy chữ viết của cô.
Thì ra cô đã từng rất quan tâm đến dạ dày của
Thì ra cô để ý đến anh nhiều như vậy.
Dì Lâm nói: "Con người của cô Khương rất tốt. Tôi làm bảo mẫu đã mấy mươi năm nhưng tính tình không tốt được như cô ấy. Cô ấy không xem tôi như bảo mẫu, có lúc tôi đang làm việc cô ấy còn khuyên tôi đi nghỉ ngơi, đừng cứ làm việc mãi. Có lúc tôi với cô ấy cũng nói chuyện rất thẳng thắn, cô ấy cũng chưa từng trách tôi. Trước đây khi cô ấy chưa đến ở biệt thự, cậu không thích ở nhà. Sáng sớm ra ngoài rồi đến tối ngủ mới trở về. Còn sau khi cô ấy đến, ngày nào cậu cũng cùng đi làm với cô ấy, buổi chiều sau khi tan làm thì về nhà đúng giờ, hầu hết đều là cậu đợi cô ấy trở về. Do cô ấy bận làm việc nên cậu còn oán trách cô ấy quá quan tâm đến công việc mà lơ là cậu."
Hoắc Anh Tuấn nghe đến ngỡ ngàng.
Đây là anh đó sao?
Anh lại vì cô mà vội vàng về nhà đúng giờ? "Dì Lâm, những gì dì nói... đều là thật sao?" "Chuyện này còn cần phải nói đổi sao? Tôi đã nghỉ việc cậu từ rất lâu rồi." Dì Lâm thẳng thắng nói.