Mãi đến tận khi Hiểu Khuê đi ngủ, cô mới lần nữa cầm điện thoại lên, Hoắc Anh Tuấn gửi đến một đoạn video.
Cô đeo tai nghe lên, sau khi xem xong mặt cũng đỏ bừng lên, không thể tin nổi.
Trong video không bật đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cô và Hoắc Anh Tuấn che kín chắn, Hoắc Anh Tuấn lộ ra nửa người trên, thế nhưng tay của cô... lại ôm chặt cổ của hắn.
Hơn nữa tiếng của cô thế mà... thế mà lại... hưởng thụ như vậy.
Cô vẫn cho rằng buổi tối hôm ấy cô đã chết tâm, tuyệt vọng, nhưng hiệu quả trên video lại như cô và Hoắc Anh Tuấn tình sâu ý đậm, cô cũng là cam tâm tình nguyện.
Lương Duy Phong đã xem cái video này?
Cô xấu hổ hận không thể đập đầu vào đậu hủ tự tử chết cho rồi, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, bất kỳ
một người đàn ông nào xem được loại video này cũng không có cách nào mà hờ hững như không được.
Sau khi cô quay lại, Lương Duy Phong không nhắc đến một chữ, thậm chí còn luôn miệng nói không phải cô tự nguyện là được rồi.
Bây giờ nghĩ lại, Lương Duy Phong quá rộng lượng, rộng lượng đến nỗi làm cho cô cảm thấy không yên lòng.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để mà nghĩ lại, nếu như mình là Lương Duy Phong, nhìn thấy vợ mình cùng người đàn ông khác nồng nhiệt với nhau vào chính cái đêm tân hôn của hai người, cô có thể sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ căm hận, hay là có thể bởi vì quá yêu, yêu đến mù quáng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Là vế sau, đó là do cô may mắn.
Nhưng nếu là người ở về trước thì...
Rõ ràng là mùa hè, nhưng cô lại cảm thấy cơ thể của mình thật lạnh thật lạnh.
Khương Tuyết Nhu liếc nhìn ngón tay bị đứt của anh ta, trong lòng cảm thấy khó chịu: "Ngón tay vẫn tốt chứ?"
"Cũng còn may, chỉ là bị đứt đi một ngón mà thôi, cũng không phải không thể dùng" Lúc còn trẻ Lục Lực Dương đã chịu khổ nhiều lắm, đã sớm không để chuyện này trong lòng: "Đúng rồi, mấy ngày nay tôi cẩn thận điều tra nơi Hoắc Phong Lang mất tích, tôi cảm thấy Hoắc Phong Lang có khả năng là đã chết rồi."
"Tôi cũng đã đoán được" Đôi môi mỏng của Khương Tuyết Nhu run lên: "Tôi chỉ là không hiểu là ai muốn hại chết anh ta, ngoài ra, một người lớn sống sờ sờ như thể làm thế nào mà yên lặng không chút tiếng động mà biến mất được."