Chỉ là sau khi xoay người, gương mặt xinh đẹp của Điền Minh Châu lập tức sụp đổ.
Vốn dĩ Lương Duy Phong đưa cô ta đến buổi đấu giá, vừa rồi ở trong phòng riêng còn vừa ôm vừa sờ mó cô ta.
Vừa ra tới đây, anh ta lại đeo lên tấm mặt nạ dịu dàng nho nhã đó.
Người đàn ông này... không phải là người cô ta có thể nắm giữ, cho nên cô ta tự biết thân biết phận mình.
Lại nói, cô ta cũng không hâm mộ Khương Tuyết Nhu, ngược lại, cô ta cảm thấy Khương Tuyết Nhu rất ngu ngốc, có lẽ Khương Tuyết Nhu còn cho rằng Lương Duy Phong vẫn tình sâu ý nặng với cô ta đi.
Trên xe ô tô, Lương Duy Phong lái xe.
Khương Tuyết Nhu ngồi ở bên vị trí phó lái, cô lấy ra một chiếc hộp từ trong bao, bên trong có một chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe màu xanh
lam.
"Tốn không ít tiền rồi." Lương Duy Phong đau lòng nói: "Sau này đừng tốn. nhiều tiền cho anh như vậy, ngược lại, nên để anh tiêu tiền vì em"
"Không có gì, đây hình như là lần đầu tiên em tặng quà cho anh." Khương Tuyết Nhu lấy đồng hồ ra, đeo vào cho anh ta, nhìn rất hào hoa phú quý.
Nhưng lúc cô nhìn cổ tay của anh ta trong đầu lại không khỏi xẹt qua cổ tay của Hoắc Anh Tuấn.
Cổ tay của Hoắc Anh Tuấn rất đẹp, anh chưa bao giờ đeo đồng hồ hàng hiệu, nhưng đồng hồ đều là mời nhà thiết kế đứng đầu làm riêng, khiêm tốn nhưng tao nhã cao quý.
Có điều... sao cô lại nhớ tới cái tên đàn ông thối tha đó rồi?
Cô chán nản thở ra một hơi, khen ngợi: "Rất hợp với anh."
"Cám ơn, anh rất thích" Lương Duy Phong nắm chặt tay cô, áy náy nói: "Tuyết Nhu, xin lỗi, những lời ngày đó của anh quá khích, chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, nhưng quên mất em dù sao cũng là mẹ của Hiểu Khuê, vẫn là câu nói đó, tuy rằng anh hận Hoắc Anh Tuấn, nhưng anh ủng hộ quyết định của em"
"Duy Phong, anh đừng nói vậy, là em quá ích kỷ, để cho anh phải chịu tải thân quá nhiều." Khương Tuyết Nhu cũng nói đầy áy náy.
"Được rồi, vậy chúng ta... coi như làm lành nhé, không cãi nhau nữa." Lương Duy Phong trêu ghẹo cười cười.
Khương Tuyết Nhu công môi cười, chỉ là sau khi xe chạy được một đoạn, cô mới không nhịn được mà hỏi"Buổi đấu giá đêm nay không ngờ rằng anh cũng tới, là nhà họ Sở đánh tiếng với anh sao? Em nhớ trước đây quan hệ của anh với Sở Văn Khiêm hình như không tệ, lúc Sở Văn Khiêm kết hôn anh cũng có đi."
"Có chút hợp tác kinh doanh thôi" Lương Duy Phong thẳng thắn nói: "Bây giờ ở Nguyệt Hàn rất nhiều người cũng không dám làm mích lòng nhà họ Sở, anh cũng không có bản lĩnh liều với bọn họ, đêm nay cái giá Sở Minh Khôi kêu ra cũng không vừa mắt anh, nhưng mà hết cách rồi, em không biết...
trách anh đi."
"Không có, em hiểu được."
Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, cô không trách Lương Duy Phong, cô chỉ chợt phát hiện Lương Duy Phong thật ra cũng không kiên cường, nếu như
là Hoắc Anh Tuấn...
Sao cô lại nhớ tới Hoắc Anh Tuấn nữa rồi?
Khương Tuyết Nhu mở cửa sổ ra, Hoắc Anh Tuấn từ nhỏ đã sinh ra trong nhà giàu có nhất, không giống với Lương Duy Phong, mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, hai người không thể so sánh với nhau.
Sau khi về đến biệt thự nhà họ Diệp, Lương Duy Phong dừng xe lại xong cũng đi xuống: "Đêm nay anh muốn ngủ lại ở nhà họ Diệp"
Giọng anh ta rất kiên quyết làm cho Khương Tuyết Nhu sửng sốt một hồi, trầm giọng nói: "Em chuẩn bị một phòng cho khách cho anh."
Trong phòng cho khách, cô thuần thục kéo khăn trải giường.
Một cơ thể nam tính nóng bỏng bỗng nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Khương Tuyết Nhu nhận ra người này là ai, cơ thể run run, nhưng Lương Duy Phong cũng không vì thế mà ngừng lại, đè cô xuống giường.
"Tuyết Nhu, đêm nay ngủ ở đây có được không?" Ánh mắt Lương Duy Phong nhìn cô nóng rực: "Chúng ta là vợ chồng, anh đã nhịn quá lâu rồi."
Đầu óc Khương Tuyết Nhu hỗn loạn như keo dán, đặc biệt là khi Lương Duy Phong đè lên người, cơ thể cô cực kỳ khó chịu.
"Mẹ..."