Tất nhiên, anh cũng hiểu, bản thân anh lúc này đã không còn xứng với cô nữa.
Khương Tuyết Nhu bước ra trong thang máy, bên cạnh, Ngôn Minh Hạo cũng từ trong thang máy khác đi xuống, rất nhanh đã đuổi kịp cô.
“Cô Khương, tôi muốn nói chuyện với cô”
Khương Tuyết Nhu dừng lại: “Ngôn Minh Hạo, anh muốn nói chuyện gì?”
Ngôn Minh Hạo ngần ngại nói: “Thật ra, vừa nãy, cô và cậu Hoắc nói chuyện trong phòng làm việc, tôi có nghe được một chút. Tôi muốn nhờ cô đừng kiện với cậu cả Hoắc được không?”
Khương Tuyết Nhu cau mày, nếu là người khác, cô sẽ từ chối không do dự, nhưng Ngôn Minh Hạo đối xử với cô rất tốt.
“Ngôn Minh Hạo, anh ta là ác quỷ, tôi chỉ muốn cùng Duy Phong bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng anh ta đã phá huỷ nó, thậm chí còn làm cho mọi người đều biết đến, danh tiếng của tôi cũng bị huỷ hoại. Anh có biết bên ngoài có biết bao nhiêu người cười nhạo tôi và Duy Phong không, tôi không chỉ cho bản thân tôi, mà là cho Duy Phong một lời giải thích”
“Thế nhưng, lúc này nếu có thật sự kiện cậu cả Hoắc, cậu cả Hoắc cho dù chỉ ngồi tù hai năm, nhà
họ Hoắc không có cậu cả Hoắc trấn giữ, sẽ bị những tên cặn bã nuốt gọn”.
Bây giờ Hoắc Vân Dương nhà họ Hoắc phát ngốc rồi, Hoắc Phong Lang phản bội rồi biến mất, Hoắc
Nhã Lam cả ngày như người mất hồn, Hoắc Văn và Hoắc Chân cũng đều là những người vô tích sự.
Bà cụ nhà họ Hoắc tuổi cao rồi, gần đây còn mắc đủ thứ bệnh, còn không biết sống được bao lâu, tất nhiên, bọn họ đều không liên quan gì đến cô nhưng cô hãy nghĩ cho Hiểu Khuê..”
Vẻ mặt Ngôn Minh Hạo bất lực, nhắc nhở cô: “Tôi và cô đều biết Hiểu Khuê trên danh nghĩa là con gái của Hoắc Phong Lang, nhưng thật ra là con của cậu cả Hoắc, không thể đưa Hiểu Khuê đến nhà họ Sở. Nếu như nhà họ Hoắc sụp đổ rồi, Hiểu Khuế phải làm sao? Con bé sẽ thật sự trở thành đứa trẻ không bố không mẹ!
Mặc dù cậu cả Hoắc cho rằng Hiểu Khuê là cháu gái mình, thế nhưng có lẽ là do quan hệ huyết thống giữa bố và con, anh ấy đối xử với Hiểu Khuê rất tốt, Hiểu Khuê cũng thật sự rất quan tâm đến anh ấy."
Khương Tuyết Nhu im.
Trước đây cô thật sự cũng không cân nhắc nhiều như vậy.
Nhưng, lời của Ngôn Hạo Minh không phải là không có đạo lý.
Thế nhưng, nếu cô không kiện, thì cô làm sao có thể giải thích với Lương Duy Phong,
“Cô Khương, những lời cần nói tôi đã nói hết.” Ngôn Minh Hạo không nói gì nhiều, quay người lên lầu.
Khương Tuyết Nhu trở về tập đoàn Hồng Nhân chưa được bao lâu, Hiểu Khuê được tài xế của nhà họ Hoắc đưa đến.
Đã hơn một tháng không gặp Hiểu Khuê, Khương Tuyết Nhu đưa cô bé đi mua một ít quần áo đẹp, còn mua cho cô bé một chiếc bánh kem to. Sau đó mới trở lại biệt thự nhà họ Diệp để cô bé và Khương Hiểu Lãnh cùng nhau ăn.
Tính cách cô bé năng động, trái ngược hoàn toàn với Khương Hiểu Lãnh, điều này khiến Diệp Gia Thành vô cùng vui vẻ.
“Tuyết Nhu, Hiểu Khuê thật sự khiến người ta yêu thích, nếu không thì để bố ở đây đi, để hai đứa nhỏ chơi cùng bố, bố sẽ trẻ đi rất nhiều.” Diệp Gia Thanh đã lâu chưa được vui vẻ như vậy.
Hiểu Khuê hơi suy nghĩ, rồi nghiêm túc lắc đầu: “Ông, không được, cháu cũng phải ở cùng với bà cụ nội mới được, bà cụ nội rất đáng thương, trước đây còn có ông cụ nội, bây giờ chỉ có một mình bà, cô đơn làm sao?
“Hiểu Khuê, cháu thật sự là một đứa trẻ hiếu thảo” Diệp Gia Thanh khen xong, liền thở dài, quay đầu nhìn Khương Tuyết Nhu nói: “Bố nghe nói hình như nhà họ Hoắc chuẩn bị bán trang viên”
Khương Tuyết Nhu giật mình: “Nhà họ Hoắc đã khó khăn như vậy rồi sao?”
Diệp Gia Thành gõ xuống mặt bàn: “Nhà họ Hoắc có rất nhiều công ty con, cần rất nhiều vốn để vận hành. Thực ra, con chíp lần đó là vụ đặt cược lớn của Hoắc Anh Tuấn, thắng rồi thì có thể trở thành người giàu nhất thế giới còn thua rồi thì sẽ từ trên thiên đàng rơi xuống đất. Cho nên trong làm ăn, rủi ro và thời cơ đều song song cùng tồn tại”
Khương Tuyết Nhu suy nghĩ nói: “Con nghe nói hình như nhà họ Hà muốn mua lại nhà họ Hoắc “Hừ, nhà họ Hà hiện tại ngông cuồng, con còn không biết sao? con gái Hà Tĩnh Nhi của chủ tịch hội đồng quản trị nhà họ Hà có quan hệ với Sở Minh Khôi, hai người còn có một đứa con ngoài giá thú.