Hoắc Anh Tuấn ngón tay kẹp điều thuốc, mắt đỏ ngầu hung hăng hút một hơi, khói mù lượn bay ra.
Anh đem tàn thuốc dập đi bỏ vào trong thùng rác, bước chân dài hướng về phía cô.
“Đi cùng tôi.”
Anh trực tiếp lôi cô đi đến phía bên kia của nhà hàng tây.
Khương Tuyết Nhu bị anh kéo một mạch đi đến phía sau hành lang rượu.
Bên trong ánh sáng u ám, gương mặt người đàn ông kia từ trên cao nhìn xuống cô, một luồng khí lạnh nguy hiểm ép xuống khiến người phía dưới hít thở không thông.
“Anh làm gì?” Khương Tuyết Nhu đẩy ngực anh ra, đẩy nửa ngày cũng không đẩy ra nổi.
“Những lời này là tôi nên hỏi cô mới đúng.” Hoắc Anh Tuấn bắt tay cô lại, khuôn mặt lạnh như băng có thể nhỏ ra nước: “Chơi cùng với Lương Duy Phong rất vui vẻ sao? Có phải cô đã quên cô là người đã kết hôn rồi hay không, thực không trách tại sao muốn ly dị với tôi, ra là cô đã tìm được một nhà tốt hơn rồi đúng không?
“Hoắc Anh Tuấn, anh đừng nói chuyện quá đáng làm nhục tôi.”
Khương Tuyết Nhu bị làm nhục tức đến thân thể run rẩy: “Tôi cùng với Lương Duy Phong là trong sạch…”
“Trong sạch là anh ta đưa cô hoa, đưa cô tới nhà hàng tây để ăn cơm, cô còn đối với anh ta cười đến là vui vẻ như vậy?” Hoắc Anh Tuấn càng nói càng tức giận, đối mặt với cô bằng gương mặt cực kỳ phẫn nộ.
Khương Tuyết Nhu cũng có chút cảm thấy rất phiền: “Vậy tôi có tài có sắc, anh ta thích tôi thì trách tôi được sao? Người có sức hấp dẫn như tôi thì có cách gì?”
Hoắc Anh Tuấn tức giận đến nực cười, đang muốn mở miệng thì Khương Tuyết Nhu cắt ngang anh:
“Tôi biết anh không coi trọng tôi, ở trong mắt anh tôi không đáng giá một đồng, cũng là người không biết xấu hổ, nhưng không có nghĩa việc người khác thích tôi là do tôi chủ động câu dẫn. Tôi muốn ly dị với anh, chủ yếu là cảm thấy không thể ở cùng với anh nữa, cũng không liên quan đến bất kỳ ai khác.”
“Không thể ở cùng tôi nữa?” Hoắc Anh Tuấn nham hiểm cười độc: “Vài ngày trước còn muốn bò lên giường của tôi, về sau lại nói không thể ở cũng tôi nữa, cô nghĩ tôi tin sao?”
Nhắc đến sự việc kia, Khương Tuyết Nhu liền cảm thấy mệt mỏi, trong lòng khó chịu, hận không thể lập tức phải sạch hết quan hệ đối với anh.
“Đúng vậy, cũng chỉ là bò lên giường thôi mà, không phải anh xem thường tôi sao? Bây giờ có phải là anh đã quên hết mấy ngày nay anh đã làm nhục tôi như thế nào rồi hay không? Tôi cũng tiện nói cho anh biết, anh chế tối bẩn, thấy tôi liền chán ghét, Hoắc Anh Tuấn, tôi cũng là một con người, không phải kim cương không bị tổn thương, tôi cũng sẽ thấy rất khó chịu.”
Cô càng nói càng thấy tức giận ủy khuất, thậm chí đem tâm tình mấy ngày nay bị đè nén bộc phát hết ra ngoài.
“Tôi thật sự chịu đựng anh đủ rồi, nói chuyện cay nghiệt, ích kỷ, thích ăn ngon nhưng lười làm, tôi gả cho anh thực chất lại là người hầu miễn phí cho anh, còn không được tôn trọng! Không, tôi ở trong mắt anh, có thể ngay cả địa vị người hầu cũng không bằng, tôi đầu óc bị vào nước rồi mới muốn sống chết cùng với anh.”
“Im miệng.” Hoắc Anh Tuấn âm u cảnh cáo.
“Tôi không im đó! Không sai, anh là người có dáng dấp đẹp trai, nhưng đẹp trai có thể mài ra mà ăn à? Tôi thật sự bị anh… Ưm…
Khương Tuyết Nhu trợn mắt to, người đàn ông tiến tới, cúi đầu áp mỗi lên môi cô, trực tiếp đem cô ép sát vào trong tủ rượu.
Cô dùng sức đẩy anh nhưng anh vẫn bất động.
Hoắc Anh Tuấn vốn là chỉ muốn chặn cô lại đừng lải nhải không ngừng nữa, cũng không biết miệng của cô gái này bởi cái gì lên, vô cùng thơm ngọt, để cho anh muốn ngừng cũng không ngừng được, chỉ muốn thưởng thức nhiều hơn một chút.
Khương Tuyết Nhu vốn định kháng cự, nhưng trên cơ thể người kia có một mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn với mùi cơ thể mát lạnh, làm cho cô mê muội choáng váng thật khiến cho cô không có chút sức lực đẩy ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chuông điện thoại di động trên người cô vang lên.
Cô lập tức giật mình, vội vàng đẩy anh ra.
Lần này Hoắc Anh Tuấn mặc cho cô đẩy mình ra.
Khương Tuyết Nhu cuối đầu bối rối nghe điện thoại: “A lô.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô phát hiện hình như thanh âm của mình nhẹ nhàng đến khó nói thành lời. Trời ạ, rốt cuộc làm sao cô biến thành như thế này? Thật may Lương Duy Phong không phát hiện.
“Tuyết Nhu, cô đi vệ sinh cũng đã nửa giờ rồi, tại sao còn chưa trở lại?”
Nửa giờ…
Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn, cô cùng Hoắc Anh Tuấn đã hôn lâu đến như vậy sao? Cô tại sao một chút cũng không phát hiện ra chứ?
“ À…à tôi có một chút đau bụng, không sao rồi, sẽ mau chóng trở lại”
-----------------------