“Cậu bảo tôi cút?” Tổng giám đốc Hà cười lạnh: “Hoắc Anh Tuấn, tôi thấy cậu vẫn còn chưa tỉnh, nhà họ Hoắc đã là quá khứ rồi, nhà họ Hoắc các người đến cả cái công ty nhỏ dưới trướng của tôi cũng không bằng, trước đây cậu đứng ở trên cao mà không xem tôi vào mắt, bây giờ tôi có thể tìm người trừ khử cậu bất cứ lúc nào.”
“Cũng được. Ông thử xem” Hoắc Anh Tuấn đứng dậy.
Thân hình cao lớn cùng với khí chất kiêu ngạo của anh đã lấn át cơ thể béo ục ịch của tổng giám đốc Hà.
“Được, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Tôi sẽ cho cậu thấy, đợi đấy.”
Tổng giám đốc Hà đá vào chiếc ghế đẩu trước mặt, sau đó sải bước ra ngoài.
Khi ra đến cửa, Khương Tuyết Nhu cúi đầu, cô cũng không nhìn kỹ.
Đến khi Khương Tuyết Nhu nhìn thấy bóng lưng của ông ta, cô mới nhận ra cô đã từng gặp qua người này, là Hà Nhất Quang của dòng họ nhà họ Hà, nhà họ Hà gắng gượng lắm mới có thể lọt vào hai mươi dòng họ hùng mạnh Kinh đô.
Bây giờ vậy mà lại có thể đến trước mặt nhà họ Hoắc kiêu ngạo như vậy, quả nhiên nhà họ Hoắc đã không còn như xưa nữa.
Trong phòng làm việc, Ngôn Minh Hạo tức giận nói: “Tổng giám đốc Hoắc, Hà Nhất Quang này thật sự không biết xấu hổ, trước đây ông ta đứng trước mặt anh, đến cả rắm cũng không dám đánh, còn để cho Hà Tĩnh Nhi xây dựng mối quan hệ tốt với Nhạc Hạ Thu, cố ý lấy lòng anh.”
“Câm miệng.” Hoắc Anh Tuấn trừng mắt cảnh cáo Ngôn Minh Hạ, sau đó căng thẳng nhìn về phía sau anh ta: “Sao em lại tới đây?”
Ngôn Minh Hạ quay đầu, nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đang bước vào.
.
Cô cởi mũ, để lộ ra mái tóc dài, dày và mềm mại cùng với một khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết, thế nhưng đường nét lại vô cùng thanh tú, sống mũi cao và thẳng, chỉ là trong ánh mắt cô lại đượm vẻ u sầu.
“Khương... cô Khương.” Ngôn Minh Hạ giật mình.
“Cậu ra ngoài trước đi.” Hoắc Anh Tuấn ra lệnh cho anh ta.
Trong lòng Ngôn Minh Hạ phức tạp mà bước ra, còn thuận tay đóng cửa
lại.
Trong phòng làm việc, hai người yên lặng nhìn nhau.
Khương Tuyết Nhu nhìn Hoắc Anh Tuấn, thật ra hai người họ mới tách ra không được mấy ngày, thế nhưng dường như đã xa cách rất lâu rồi, thậm chí cả dáng vẻ của Hoắc Anh Tuấn cũng thế.
Buổi sáng hôm đó, anh vẫn còn quần áo phẳng phiu, đẹp trai và vô cùng quyến rũ, thế mà bây giờ, âu phục thì toàn là nếp nhăn, thậm chí đôi mắt anh còn hiện đầy tơ máu, còn có cả quầng thâm và râu. Vừa nhìn đã biết từ lúc từ đảo trở về, anh đã không hề nghỉ ngơi.
“Tuyết Nhu, em.”
Hoắc Anh Tuấn cẩn thận nói, nhưng lại bị Khương Tuyết Nhu ngắt lời: “Tôi đến, là muốn hỏi anh xem Hoắc Phong Lang có đến đây không?
Đôi mắt đen láy của Hoắc Anh Tuấn xẹt ra một tia không tự nhiên: "Tuyết Nhu, tại sao em lại... quan tâm Hoắc Phong Lang như vậy?”
“Tôi chỉ coi Hoắc Phong Lang là bạn” Khương Tuyết Nhu khép lông mi | lại, sợ anh nghi ngờ: “Hơn nữa... anh ấy còn là bố của Hiểu Khuê, Hiểu Khuê
không có mẹ đã rất đáng thương rồi. Nếu như không có bố, tôi sờ rằng con bé sẽ không thể chịu nổi”.
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, mấy ngày gần đây anh quá bận và mệt, vì thế nên không hề nghĩ đến chuyện của Hiểu Khuê.
"Anh không phải đã quên Hiểu Khuê rồi chứ?” Khương Tuyết Nhu nhìn thấy phản ứng của anh, có chút khó chịu.
“Anh... anh gần đây nhiều việc quá” Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn có chút phức tạp: “Hiểu Khuê ở trong trang viên, có bảo mẫu chăm sóc.”
“Anh quên rằng lúc nhỏ anh cũng để bảo mẫu chăm sóc, bảo mẫu đã đối xử với anh thể nào sao?” Sắc mặt Khương Tuyết Nhu khó coi: “Hay là... anh để Hiểu Khuê đến chỗ tôi ở vài ngày, con bé này thật sự làm người khác cảm thấy đau lòng. Buổi tối hôm qua còn gọi điện cho tôi khóc, nói rằng một
mình con bé rất cô đơn, cũng không liên lạc được với bố, vì vậy khóc lóc không ngừng.”
Hoắc Anh Tuấn nghe vậy trong lòng cũng nhói lên, trong lòng đột nhiên càng phiền muộn, anh hận Hoắc Phong Lang, nhưng cũng vì Hiểu Khuê mà cân nhắc.
"... Được, qua vài ngày nữa anh hết bạn sẽ đến đón con bé, nhưng em không được đưa con bé đến chỗ Lương Duy Phong, nếu không anh sẽ không đồng ý”