Hoắc Anh Tuấn càng nói càng giận, bỗng nhiên túm lấy anh ta, giận dữ đấm mạnh một đấm vào người.
Tối hôm qua Hoắc Phong Lang còn hơi rượu, hơn nữa bản thân cũng không phải đối thủ của Hoắc Anh Tuấn, cùng với ba cú đấm mạnh vào người khiến cả người như ngây ra.
Cho đến khi Hoắc Phong Lang phun ra máu.
Anh ta quỳ dưới đất, bỗng đứng lên cười lớn, cười đến nước mắt đều bắt đầu rơi.
Anh ta rốt cuộc... là đã làm sai chuyện gì.
Anh ta không làm việc đó, vì sao tất cả mọi người đều trách anh ta?
"Anh đánh đi, Hoắc Anh Tuấn, có gan thì anh đánh chết tôi đi" Đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Phong Lang
hét lớn về phía anh.
"Tôi không đánh chết cậu, nhưng tôi muốn cả đời cậu mãi mãi không bao giờ có được Sở Thị, cậu nói một người tàn nhẫn như Sở Minh Khôi sẽ thành một kẻ tàn phế hay sao?"
Hoắc Anh Tuấn cầm lấy cây gậy sắt bên cạnh, lấy hết sức đập mạnh vào chân anh ta.
Hoắc Phong Lang thậm chí còn có thể nghe được tiếng "răng rắc" của từng các khớp chân, anh ta trừng mắt, rồi nhanh chóng ngã ra đất, nắm lấy đôi chân mà cuộn tròn thành một quả bóng, đau tới mức suýt chút nữa đã ngất đi.
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu xuống nhìn, cây gậy sắt cầm trên tay bỗng hơi run, cứ đấu tranh như vậy một lúc lâu sau, mới quay đầu lại nói với Chiến Thành: "Đem cậu ta đi ra ngoài đi, cả đời này tôi không muốn thấy cậu ta nữa."
Chiến Thành chỉ nhìn một cái, rồi ra lệnh cho các thành viên Thanh Long cùng nhau kéo Hoắc Phong Lang ra ngoài.
Hoắc Phong Lang dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt đều giấu đi những
thù hận.
Sau khi anh ta rời đi, trong nhà thờ yên lặng tới mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Người của Thanh Long sau khi tận mắt chứng kiến hai anh em họ đánh nhau, thì từng người một thở
cũng không dám thở mạnh.
Mãi cho đến khi chiếc điện thoại của Hoắc Phong Lang đánh rơi nằm trên mặt đất vang lên.
Hoắc Anh Tuấn cúi người nhặt nó lên, bên trên có hai chữ "Tuyết Nhu".
Cổ họng anh khẽ di chuyển, sau khi điện thoại đã vang được mười giây, thì anh mới ấn nút nghe.
"Này, Hoắc Phong Lang, cậu tỉnh ngủ chưa, còn mười phút nữa là tôi sẽ đến quán rượu dưới lầu đó". Giọng nói Khương Tuyết Nhu phát ra.
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn chợt đau, cô về rồi nhưng khi về là lập tức liên lạc với Hoắc Phong Lang, thà rằng liên lạc với anh ta còn hơn liên lạc với anh.
"Hoắc Phong Lang, sao cậu im lặng vậy, không rượu thì không tỉnh sao? Tôi tìm cậu muốn hỏi một chút chuyện..."
"Hoắc Phong Lang không có ở đây" Hoắc Anh Tuấn thô bạo cắt ngang lời cô.
Khương Tuyết Nhu giật mình, đây là giọng của Hoắc Anh Tuấn.
Cô suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra thân phận của Hiểu Khuê.
"Sao anh lại cầm điện thoại của Hoắc Phong Lang?" Khương Tuyết Nhu nhớ rằng người nhà họ Hoắc cho rằng Hoắc Phong Lang là kẻ trộm, trong lòng cô đột nhiên dâng lên dự cảm xấu: "Anh đã làm gì Hoắc Phong Lang rồi?"
Hoắc Anh Tuấn hạ giọng nói: "Cậu ta là kẻ phản bội đã phá tan Hoắc Thị, em nói xem anh sẽ làm gì cậu ta?"