Điền Tự Nhiên dương giả vờ sợ hãi ăn nói tử tế: "Nhưng mà mọi người trong công ty đều đang bàn tán, rằng cô ấy mất tích lâu như vậy, có phải là đã mang thai con của Hoắc Anh Tuấn rồi không."
Đôi mắt Lương Duy Phong hiện lên một sự u ám, anh ta dùng lực bóp chặt cổ của Điền Tự Nhiên, khuôn mặt tao nhã trở nên lạnh lùng: “Tự nhiên, không ngờ cô lại chơi xỏ tôi đấy.”
Điền Tự Nhiên hoảng sợ, run rẩy cả người, "Tổng... tổng giám đốc Lương, những điều tôi nói... đều là sự thật cả."
"Quả thật là sự thật, nhưng mà anh chạy đến trước mặt tôi nói thì nó lại là một cách nói khác rồi " Lương Duy Phong cười lạnh.
Mặt Điền Tự Nhiên tái nhật lại, cô ta không nghĩ tới Lương Duy Phong lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, thật sự giống như đôi mắt của ác quỷ vậy.
Tuy nhiên như vậy cũng khó trách, người khác không biết, còn cô với thân phận là thư ký của anh ta lại rất rõ về quan hệ hợp tác mật thiết giữa anh và nhà họ Sở. Người này và Sở Minh Khôi đều khó mà bị nắm bắt được.
"Ngoan ngoãn, chỉ cần cô làm tốt chuyện của mình là được rồi, về sau đừng có giở trò với tôi nữa" Lương Duy Phong vỗ nhẹ mặt cô ta, "Nếu biết an phận, tôi có thể cho cô một cơ hội mang thai con tôi, tuy rằng không thể ngồi vào chiếc ghế làm bà Lương, nhưng cả đời này tôi cũng sẽ chu cấp cho cô đầy đủ."
"Cảm ơn tổng giám đốc Lương" Điền Tự Nhiên mừng rỡ như điên.
Vị trí bà Lương có thực sự không ham tí nào, cô ham muốn là con người của Lương Duy Phong này, và quyền thể của anh ta nữa.
"Vậy tối nay phục vụ tối tốt vào đấy."
Lương Duy Phong nói xong trực tiếp bế cô ta lên lầu.
mà cô ta ngủ qua, chiếc giường cô ta ngủ qua sao.
Trong khách sạn 5 sao.
Hoắc Phong Lang sau khi tỉnh lại, anh ta không hiểu đáng lẽ rằng tôi qua anh ta đang uống rượu ở nhà hàng mà, là ai đã đem anh ta đến đây chứ?
Đúng lúc muốn cầm điện thoại lên xem, cánh cửa bị người đạp mạnh văng ra.
Chiến Thành dẫn theo 2 người từ ngoài xông vào, “cậu hai, cậu lớn của chúng tôi muốn gặp cậu.”
Hoắc Phong Lang nhìn thấy bộ dạng của 3 người họ, anh ta trầm mặc một hồi rồi cười nói: “Tôi đi rồi có còn nguyên vẹn mà trở về không?”