Vưu Thi không hề do dự đi thẳng tới chỗ cô ta nhìn thấy bức ảnh kia. Hôm đó cô ta chưa kịp nhìn kĩ thì Tần Dực đã ngăn lại, chắc chắn hai người họ đã qua lại từ khi đó hoặc còn lâu hơn.
Môi đỏ bị cắn đến bật máu.
Cô ta thấy không cam lòng một chút nào, ả Tống An kia có gì đặc biệt chứ. Sao mọi thằng đàn ông cô ta thích đều cảm mến ả ta? Nhớ lại bộ dáng Tống An hồi còn học cấp 3 cô ta liền sôi máu. Vưu Thi đi xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tấm ảnh hôm đó đâu.
Khả năng cao là Tần Dực đã giấu đi.
Không được, phải tìm kĩ một chút. Cô ta muốn xem người thiếu nữ trong ảnh có phải là Tống An thật không, hay chỉ là điều cô ta nghi vấn. Vưu Thi lục lọi một hồi để ý có một ngăn tủ cần chìa khóa để mở, cô ta lại tìm chìa khóa xung quanh nhưng hiển nhiên là không có.
Khi đó cô ta bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Vưu Thi căng thẳng sợ Tần Dực phát hiện được thì tìm kiếm sẽ khó hơn liền tìm chỗ trốn. Ai mà ngờ tay cô ta đụng phải một cái gì đó, tủ sách đột nhiên di chuyển lộ ra một đường hầm đi xuống. Tiếng bước chân càng gần Vưu Thi không nghĩ nhiều mà chạy vào đó, khi cô ta vừa vào trong tủ sách quay trở lại như cũ che kín hoàn toàn lối đi vào.
Vưu Thi thở phào, sau một lúc thì nghi ngờ: “Có một nơi như này trong thư phòng sao?”
Cầu thang dẫn xuống rất sâu, lại còn có đèn tự động nữa, trong này có không khí u ám làm Vưu Thi nổi cả da gà. Sợ thì sợ nhưng cô ta vẫn đi xuống, đi được một lúc thì cũng tới nơi, cô ta nhíu mày nhìn cánh cửa duy nhất ở nơi này.
Do dự một lúc liền mở cánh cửa ra.
Tống An ngồi trên sofa ôm một cái gối, tivi thì mở vậy mà tâm trí cô đã lạc xa đi đâu. Trên bàn là mâm thức ăn đã nguội lạnh bị bỏ trống ở đó, cô nhìn đồng hồ. Đã quá nửa đêm rồi, đã qua giờ hắn đến từ lâu tại sao cô vẫn chờ ấy nhỉ.
Tống An thật sự không hiểu mình càng không biết mình đang nghĩ gì.
Cô mong chờ cái gì? Chờ Tần Dực xé rách mặt với vợ mình rồi đến đây với cô? Có phải cô mong chờ như vậy không. Tống An mờ mịt ôm chặt cái gối trong tay, cô là người dễ rung động như vậy sao? Bây giờ thì hay rồi, cô đã lật mặt với phu nhân của hắn, chắc giờ hắn đang dỗ dành Vưu Thi nhỉ.
Cô lẩm bẩm.
Tiếng nước lộp bộp hất vào cửa sổ, Tống nhìn ra ngoài không biết trời đã đổ mưa từ khi nào. Mưa ào ạt đổ xuống, hạt mưa dày đặc hất vào cửa sổ.
“Mưa rồi nhỉ, hôm nay dự báo là nắng mà.”
Rầm.
Vưu Thi ngã uỵch một cái, cô ta không thể tin những gì mà mình thấy. Cô ta lùi lại va phải tủ gỗ đằng sau, con gấu trên kệ rơi xuống trước mặt cô ta, Vưu Thi không chịu nổi mà nôn khan, căn phòng chứa đầy tình yêu cuồng nhiệt và tôn kính này lại khiến cô ta vô cùng kinh tởm. Vưu Thi thật sự không thể tin tưởng, người chồng mình sống cùng mấy năm qua lại có sở thích kinh dị tới vậy.
Hơn nữa đối tượng hắn tôn thờ không ai khác là Tống An, cô ta ghen ghét nhưng sợ hãi lại càng nhiều hơn. Người đàn ông này yêu Tống An đến vậy cớ sao lại xuất hiện trước mặt cô ta rồi kết hôn, càng suy nghĩ Vưu Thi càng không dám nghĩ tới đáp án đó.
Dù đáp án đã hiện rõ trước mặt cô ta nhưng lại không dám mở ra để xem.
“Em yêu sao tối rồi còn không đi ngủ.”
Vưu Thi giật bắn mình, cô ta run rẩy ngẩng đầu lên. Tần Dực mỉm cười đang đứng sau lưng cô ta, bỗng chốc Vưu Thi thấy gáy mình lạnh toát, đại não trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy xuống, cơ bắp cứng đờ không cử động nổi.
Tần Dực vẫn nở nụ cười dịu dàng đó nhưng lúc này cô ta lại thấy nó vô cùng khủng bố, cô ta thật sự rất sợ hãi.
“Thi Thi em chảy mồ hôi này, trong này nóng lắm à.”
Tần Dực bước tới gần.
“Không!”
Cô ta gào lên.
“Anh đừng bước tới đây, cách tôi xa một chút.”
Hắn làm ngơ như không nghe thấy, vẫn lo lắng tới gần. Vưu Thi như bị dọa cho sợ hãi, cô ta liên tục lùi nhưng chẳng mấy chốc bị ép tới góc tường.
“Xem này, anh làm vợ của anh sợ rồi. Xem ra em đã biết được bí mật của anh rồi nhỉ. Thật muốn giết chết em, căn phòng quý giá của anh bị em nhuốm bẩn rồi.”
“Anh! Anh là một thằng điên.”
“Có thể xem là như vậy.”
“Mau lại đây Thi Thi, anh không muốn phải dùng bạo lực với em đâu.”
Vưu Thi tái mặt, hắn định đánh cô ta thật đấy hả. Nghe dọa cô ta cũng không dám chậm trễ, chân mềm cũng ráng đứng dậy. Ai ngờ vừa đến nơi Tần Dực liền tiêm cho cô ta một liều thuốc mê, ngẩn người một lúc Vưu Thi lảo đảo ngã xuống.
Những kí ức như thủy triều ập vào não Vưu Thi, cô ta nhớ lại những ngày học cấp 3.