Gương mặt trong trí nhớ dần dần khớp lại, Vưu Thi hét toáng lên giãy giụa thoát khỏi Tống An.
Cô làm sao để ả được như ý nguyện, hai tay dùng sức giữ chặt lấy cô ả, môi nhếch lên nở một nụ cười sung sướng: "Tôi thật sự rất mong chờ ngày này đó, biểu cảm của cô thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ."
"Không phải mày chết ở nước ngoài rồi sao! Con ả điên này." Dù Vưu Thi có dãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay Tống An, ả không biết từ khi nào mà cô lại trở nên khỏe như vậy.
"Sao? Thấy bất lực à. Trước kia cô cũng ghìm tôi xuống như bây giờ rồi đánh, thử lại cảm giác bị đánh có thấy vui không?"
Vùng da đầu đau đến tê dại, Tống An túm tóc ả rụng cả một nắm, đang vui vẻ xong cô lại thấy bộ dáng sợ hãi của Vưu Thi. Cảm giác hưng phấn trong lòng cũng giảm hơn nửa, đùa một lát liền thấy không vui nữa. Cô thổi đám tóc trên tay mình đi cười xinh đẹp với ả ta.
"Con điên!" Vưu Thi đẩy cô ra, ả vừa lo lắng vừa tức giận vội vàng đứng lên cũng không biết dẫm phải cái gì mà trẹo chân lung lay suýt ngã. Vưu Thi chưa bao giờ thấy nhục nhã như hôm nay nhất là khi nãy trong tiềm thức ả bỗng lo sợ Tống An. Điều đó làm cho một con người kiêu ngạo như ả tức điên lên được.
Ả hít một hơi: "Mày cần bao nhiêu tiền mới chịu buông tha."
"Tiền? Tôi đâu có thiếu tiền." Tống An sửa soạn lại quần áo, phủi bụi trên người.
"So với điều đó thì tôi thích gia đình cô thân danh bại liệt hơn."
Vưu Thi nở nụ cười khó coi, ả cắn răng siết chặt quai túi ném một tờ chi phiếu xuống đất: "Mơ tưởng thật đấy, tiền ở đây. Tao không cần biết mày muốn thế nào nhưng mày nên cút đi. Tốt nhất biến mất khỏi tầm mắt tao, nếu không tao sẽ để quá khứ cũ lặp lại với mày. Con chó chết dẫm!"
Vưu Thi xoay người bỏ đi, đi đến dãy hành lang trống vắng liền không nhịn được mà trút giận. Vưu Thi hét lên đập túi sách vào dãy ghế, ả vừa mắng vừa chửi Tống An. Đến Lúc trút giận xong thì ả vô tình thấy Tần Nhan đứng ở một góc khuất.
Cô bé có vẻ sợ, mặt nhỏ tái nhợt không dám nhìn thẳng vào mẹ mình.
"Sao con lại ở đây." Vưu Thi nhíu mày đi tới muốn cầm lấy tay cô bé, ai ngờ Tần Nhan lại mẫn cảm tránh đi, sau lại nhận ra mình quá hung dữ nên kìm nén lại cảm xúc.
"Mẹ làm con sợ đúng không? Cho mẹ xin lỗi."
"Mẹ nói chuyện lâu quá..."
"Ừ, mẹ xin lỗi... Chúng ta về nhà thôi."
Dẫu vậy suốt lúc về Vưu Thi vẫn không nắm được tay con gái mình, Tần Nhan vừa về đã chạy vào phòng khóa cửa. Cô bé quá sợ hãi khi thấy dáng vẻ đó của mẹ, mẹ dạo này khác lắm khác hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng trước đây. Mẹ trở nên khó tính hơn với cô bé không còn gọi em với những cái tên thân thuộc nữa.
Nhất là khi em thấy dáng vẻ tức giận khi nãy của mẹ, ánh mắt độc đoán cùng dáng vẻ tàn nhẫn đó làm em như thấy mẹ lần đầu. Em lớn lên trong gia đình giàu có nên tâm lý cũng trưởng thành hơn so với tuổi, từ nhỏ mẹ đã cho em biết tiền tài cùng danh vọng là thứ ai cũng mong ước.
Em có tất cả... nhưng giờ lại cảm thấy mơ hồ.
.....
Vưu Thi hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường của con gái, cô ta ngồi trên sofa cắn móng tay tâm trạng lo lắng khiến Vưu Thi trở nên bất an. Ba mẹ cùng ngồi trong tù, Vưu thị thì giá cổ phiếu tụt giảm chỉ có thể dựa vào Tần gia mà sống sót, cô ta cũng không có hậu đài để chống đỡ.
Người chồng mà cô ta hết mực tin tưởng thì lại có người ngoài, Vưu Thi không biết mình nên làm gì bây giờ. Đang suy nghĩ thì một cuộc điện thoại gọi tới, người gọi là Viễn Thành, tâm tình buồn bực càng trở nên bực tức hơn nên trực tiếp cúp máy. Ai ngờ Viễn Thành lại gọi điện dai dẳng mấy cuộc liền, ả điên tiết ném máy đi.
Tần Dực trở về, thấy bộ dáng cùng cảm xúc bất ổn của vợ cùng với những lời mà thuộc hạ nói hôm nay. Hắn cũng đoán được vài phần thế nên biểu cảm lạnh nhạt hơn hẳn, người phụ nữ điên kia vừa thấy Tần Dực liền lao tới túm lấy cổ áo hắn gằn giọng hét lên.
"Tại sao anh lại làm vậy!"
"Em nói cái gì cơ?" Tần Dực vẫn cười dịu dàng nhưng lần này Vưu Thi lại mẫn cảm thấy cảm xúc lạnh nhạt trong mắt anh.
"Tôi nói tại sao anh lại đối xử như thế với tôi."
"Thi Thi hôm nay em uống rượu à..."
"Anh đừng có đánh trống lảng! Tống An, anh đang qua lại với nó, anh đang nuôi nó đúng không?"
Tần Dực nhíu mày, hắn ngừng một lát như mới nghĩ ra người Vưu Thi nói là ai: "Tống An? Ý em nói là giáo viên mầm non đang dạy Nhan Nhan nhà mình đó hả. Anh đâu có quen biết gì với cô ấy."
Vưu Thi không thể tin được người đàn ông này đang chối bỏ hay thật sự là không biết Tống An. Tần Dực vẫn nhẹ nhàng như vậy làm cô ta cảm thấy ánh mắt lạnh lùng khi nãy chỉ là ảo giác. Lúc này điện thoại cô ta ném lại rung lên một cái, Vưu Thi vội vàng cầm điện thoại lên trong đó là tin nhắn mà thám tử tư cô ta thuê chụp ảnh Tần Dực trước đây.
"Xin lỗi cô! Mấy cái ảnh trước đây là do tôi chụp nhầm vụ khác. Tôi đi theo chồng cô nhưng anh ấy chỉ có ở công ty cùng về nhà thôi, tôi sẽ gửi lại tiền cho phu nhân. Thật sự xin lỗi."
Vưu Thi choáng váng.
Vậy tất cả những bức ảnh kia là giả? Không... Không thể như vậy được. Cô ta cảm thấy có điều gì đó sai sai.
"Vưu Thi à... Hôm nay sao em lại lạ thế? Có ai chọc giận em à."