Mọi thứ xung quanh đang trở nên tệ đi, Vưu Thi cảm nhận được mọi ánh mắt chế giễu, chê bai cô ta. Ngay cả người chị em nhà giàu cũng đưa ánh mắt đầy khinh thường, câu nói thốt ra đầy ẩn ý.
“Chị ơi, chị biết gì không? Phu nhân B nhà nọ ngoại tình với một gã trai trẻ bên ngoài đấy. Nghe nói là chồng cô ta rất đau lòng, còn muốn tự sát đấy còn gì.” Cô nàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Vưu Thi như thể muốn săm soi từng chút biểu cảm từ cô ta.
“Thật sao? Ôi trời ơi, tại sao lại có người đàn bà vô liêm sỉ như vậy chứ! Con của cô ta phải làm sao đây?.”
“Đúng vậy, mấy người bọn họ chỉ biết sướng cho mình chứ có bao giờ nghĩ cho hôn nhân và con cái của mình đâu!?”
“Tần phu nhân, chị nói xem có phải là tội đứa bé và ông chồng quá không?” Phu nhân nọ mỉm cười nhìn Vưu Thi hỏi.
Cô ta thở dài, trên mặt bày ra biểu cảm nuối tiếc lẫn đau xót: “Đúng vậy, bé con và chồng tôi còn thương không hết. Sao cô ta nỡ đối xử như vậy với hai người họ chứ.” Biểu cảm không hề giả dối, nếu người phu nhân kia không tận mắt nhìn thấy cô ta ngoại tình thì cũng sẽ tin cô ta thật sự đau buồn cho gia đình họ.
Rầm!
“Chết tiệt! Con khốn đó chắc chắn biết gì rồi, cô ta nghĩ bản thân mình là ai chứ!” Vưu Thi tức giận đập vào vô lăng, đôi mắt hằn tia máu, phẫn nộ cùng sợ hãi khiến cô ta càng thêm điên cuồng. Hiện tại mẹ và ba cô ta sụp đổ, chỗ dựa tinh thần duy nhất chỉ còn Tần Dực. Nếu để hắn biết bên ngoài cô ta có người khác liệu có còn như bây giờ không? Đúng lúc đó điện thoại Vưu Thi kêu lên.
Màn hình hiện lên tin nhắn ẩn, cô ta thuận tay mở điện thoại rồi ấn vào file ảnh kia. Bức ảnh không được tốt cho lắm nhưng Vưu Thi vẫn thấy được bóng hình nữ nhân mờ ảo sát lại gần chồng cô ta. Vưu Thi trợn mắt, móng tay ghim sâu vào da thịt. Thư nặc danh kia là thật! Bắt đầu từ khi nào mà Tần Dực bị câu đi mất! Có điều bây giờ cô ta không muốn xé rách mặt nhau, cổ phần công ty ba mẹ cô ta đều đưa cho hắn.
Nếu bây giờ trở mặt có khi cô ta sẽ trắng tay, Vưu Thi cắn môi, trầm tư suy nghĩ. Bên kia lại gửi thêm tin nhắn.
“Đây là tư liệu ít ỏi mà tôi điều tra được, cô ta hiện tại đang làm việc ở mầm non XXX còn lại thì điều tra không được.”
Mầm non? Giáo viên mầm non? Không biết ai lại đi thuê một ả đàn bà mặt dày này làm cô giáo cho búp non tương lai? Vưu Thi cười khẩy, cô ta nhìn tên trường quen thuộc trên màn hình. Nụ cười bỗng dưng cứng đờ, đây không phải là trường con gái cô ta theo học sao.
Viễn Thành chỉ cảm thấy bản thân mình đáng thương, gã căm hận Tần Dực lại hận người ba đã bỏ rơi gã. Suy cho cùng chỉ có Vưu Thi là ngoan ngoãn, yêu thương gã nhất. Thế nhưng người phụ nữ này không hoàn toàn thuộc về Viễn Thành, trên danh nghĩa cô ta và Tần Dục vẫn là vợ chồng hợp pháp còn bản thân gã chỉ là một tên tình nhân ăn bám Vưu Thi.
Hắn hoàn toàn không có mặt nào so với người đàn ông ưu tú kia. Đến bản lĩnh xách dép cho người ta cũng không có, Viễn Thành không phục nên gã chọn theo con đường kiếm tiền nhanh nhất đó là cờ bạc. Gã không có bản lĩnh trên thị trường thì sao? Chẳng phải gã có may mắn à.
Lúc đầu còn lo sợ nhưng về sau Viễn Thành thắng đến đỏ mắt, lúc rời đi gã cầm trên tay số tiền gấp đôi số mà gã mang theo. Số tiền lần đầu kiếm được nóng hổi làm gã có cảm xúc muốn nhiều hơn nữa. Sợ Vưu Thi phát hiện rồi cấm cản nên Viễn Thành không dám chơi nhiều, chỉ khi Vưu Thi rời đi gã mới có gan chơi.
Chuông cửa kêu lên Viễn Thành nghĩ Vưu Thi quay lại nên vội vàng đi ra, ai ngờ hành lang không bóng người, trước mặt gã còn đặt một bưu kiện giao nhanh. Gã khó hiểu cầm bưu kiện lên rồi đi vào trong, bên trong bưu kiện là một sợi tóc nhỏ.
Viễn Thành nhăn mày, vứt vào thùng rác: “Cái thứ vớ vẩn gì đây, ai chọc mình vậy chứ.”
Bưu kiện nằm gọn trong thùng rác, Viễn Thành đã không động đến nó cho tới khi thùng rác được đổ sạch sẽ.
Chiều tối tại căn nhà Tống An, khi này cô đang nấu cơm thì điện thoại reo lên. Cô lau tay cầm điện thoại, phát hiện ra là dì gọi liền chỉnh đốn trang phục sau đó vui vẻ trả lời.
“Là con làm đúng không?” Tôn Lệ nhìn đứa nhỏ mà mình nuôi lớn, cô trổ mã vô cùng xinh đẹp lại còn hiểu chuyện, dịu dàng. Cả đời bà không kết hôn nên coi Tống An là con gái mà nuôi nấng, thế nên bà chỉ mong con gái mình một đời yên ổn, bà không muốn cô vì tội lỗi với ba mẹ mình mà giết người.
Vốn tưởng đứa nhỏ này đã ổn, hóa ra cô lại lừa bà. Nếu không phải bà đã nhìn thấy tin tức thì đến chừng nào bà mới được biết? Do bận công việc, suy nghĩ một đêm trông bà suy sụp hẳn. Tống An không nói gì, cô mỉm cười không đáp lại Tôn Lệ.