Tần Dực đặt Tống An lên ghế ngồi, hắn kiểm tra một loạt, lại quan sát cô không bị gì mới thả lỏng. Tần Dực không vui bóp má Tống An, cô cảm thấy khó chịu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người đàn ông tuấn tú.
“Nói, sao em lại dám chơi đùa ở nơi như vậy đã thế lại uống rượu say! Có biết là nguy hiểm lắm không?”
Chà, hắn không tưởng tượng nổi. Nếu bảo bối của hắn bị xâm phạm, hắn sẽ phát điên đến mức độ nào. Đối với hắn Tống An luôn luôn sạch sẽ, chỉ những gã đàn ông dơ bẩn kia mới là kí sinh trùng cần diệt trừ. Hắn sẽ giết chết từng người một nếu dám động vào bảo bối của hắn. Tống An đã lâu lắm rồi mới bị mắng, lần cuối bị mắng là khi nào Tống An cũng chẳng nhớ nữa.
Từ khi được chuẩn đoán là trầm cảm, dì luôn luôn chăm sóc cô dù mệt cũng không kêu than, ngay cả mắng Tống An cũng không dám. Chỉ sợ thời gian u ám đó Tống An lệch lạc rồi nghĩ quẩn, đôi mắt xinh đẹp óng ánh nước mắt. Tần Dực vốn tức giận thấy một màn lại như bong bóng xì hơi, cơn tức giận tan hết thay vào đó là cảm xúc hối hận.
“Muốn ôm ôm, muốn hôn hôn.” Tống An say thật rồi, cô rất muốn hôn người đàn ông này. Cô cũng nảy sinh vài suy nghĩ không an phận với hắn, Tống An sụt sịt sợ sau khi Tần Dực biết được chân tướng sẽ ghét bỏ cô. Dù sao để trả thù gia đình ả đàn bà kia cô đã tháo gỡ hết móng vuốt của mình xuống, Tống An không còn là thiếu nữ trong sáng ngày xưa nữa.
Tần Dực vuốt ve gò má, ánh mắt dịu dàng chảy nước. Hắn như phát hiện có ai đó ngoài kia, nheo mắt nhìn bụi cỏ cao gần đó tuy đèn đường không tốt nhưng Tần Dực vẫn biết có người trong bụi cỏ cao kia. Gã đàn ông núp đó không hề biết mình đã bị phát hiện, hắn nhìn bức ảnh trong camera cảm giác như tiền đang phát sáng. Người thuê hắn đã yêu cầu chụp rõ người phụ nữ, ảnh này thì đã quá nét rồi, chắc chắn đạt yêu cầu…
Gã đàn ông vui sướng không hề biết rằng một con sư tử đang đứng sau lưng, Tần Dực đánh ngất người ta, thuần thục cầm cả máy ảnh đi. Sau đó hắn lại thấy tên này ngứa mắt, trực tiếp điều người của mình khênh gã vào căn phòng vip, cho rượu đắt tiền rồi phụ nữ hầu hạ. Gã đàn ông đáng thương lúc tỉnh dậy không có tiền trả, ví và camera của hắn bị mất tích không dấu vết thế là bị lột sạch quần áo rồi ném ra ngoài.
Tất nhiên đó là chuyện của sáng hôm sau, Tần Dực đoán chắc Vưu Thi đã phát hiện ra gì đó. Hắn nhìn Tống An vẫn đang lơ mơ nghịch ngợm khẽ nở nụ cười, và bây giờ với vai trò người chồng tốt Tần Dực gọi điện thoại về nhà. Chuông vừa reo bên kia đã lập tức bắt máy, cô ta với giọng nói lo lắng hỏi khi nào Tần Dực về nhà.
“Đêm nay anh về công ty xử lí một ít việc, em với bánh bao nhỏ ngủ trước đi nhé.”
“Có chuyện gì quan trọng vậy…” Vưu Thi cắn môi, cô ta đã cho người đến quan sát nơi kia của hắn, chỉ cần Tần Dực rẽ vào biệt thự người cô ta liền báo.
“Sắp tới anh và Bạch thị có hợp tác lần nữa, anh phải chuẩn bị một ít công văn đến lúc đó còn dễ ăn nói.”
“Vậy… Vậy anh làm việc nhé, mẹ con em không làm phiền anh.”
“Ừm, chúc em ngủ ngon.”
“Anh cũng ngủ ngon.”
Vưu Thi tắt máy, lo lắng không ngừng đi lại trong phòng. Tần Nhan thấy mẹ che hết màn hình tivi liền có chút tức giận, cô bé định nổi nóng lại thấy biểu cảm lo lắng, tức giận của mẹ. Tần Nhan có hơi không hiểu định hỏi mẹ, ai ngờ người ta còn chưa để cô bé hỏi thì đã lao ra khỏi phòng khách. Vưu Thi không biết hành động này của mình vô dụng, Tần Dực đã dẫn Tống An lên thang máy chuyên dụng trong công ty rồi đưa thẳng lên phòng hắn làm việc.
Tống An tỉnh dậy, hai mắt cô vẫn mông lung và lấp lánh ánh nước, hiển nhiên vẫn còn say rượu. Đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào môi mỏng của người đàn ông, cô được hắn đặt lên giường. Căn phòng này ngay bên cạnh phòng làm việc của hắn, tầng này ngoài Tần Dực và Ôn thư kí ra thì không còn ai nữa. Mà khi này Ôn Nhuận đã tan làm từ khi nào nên cả tầng hoang vắng chỉ còn Tống An và Tần Dực.
Chất cồn luôn làm con người lớn gan, việc gì cũng dám làm. Tất nhiên là nó rất hiệu nghiệm với Tống An, cô vòng tay ép người đàn ông cúi xuống rồi hôn lên môi hắn, đầu lưỡi tự chủ đi tìm nửa còn lại của nó, hai người hô hấp dồn dập Tống An cũng cảm thấy mông mình bị vật cứng cáp chọc vào.
Cô rời khỏi đôi môi để lại một sợi chỉ bạc, đôi mắt quyến rũ như biết cười gợi lên từng cơn nóng trong người Tần Dực.
“Tần tổng, có muốn chơi với em một trò không?” Câu mời gọi này rất có tính công kích, Tần Dực bật cười hoàn toàn chìm đắm vào bể tình.