“Anh học nấu ăn từ khi nào vậy? Sao em không biết.”
Vưu Thi xếp bát vào máy rửa bát, làm xong xuôi cô ta mới quay ra hỏi người chồng đang dọn dẹp căn bếp. Động tác lau dọn Tần Dực không dừng lại, Vưu Thi chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn.
“Mới đây thôi, trông em có vẻ mệt mỏi nên anh đã đi học để giúp một chút.”
Một lời nói chứa đầy quan tâm và lo lắng, cô ta bỗng cảm thấy chột dạ, ánh mắt đảo láo liên không dám nhìn người đàn ông kia. Vài phút trước cô ta còn nghi ngờ chồng mình, vì Tần Dực chưa bao giờ vào bếp ấy thế mà có thể nấu một tô mỳ thơm đến vậy. Cô ta cứ tưởng hắn đã học lâu lắm rồi cơ, nghĩ xong cô ta lại cảm động rồi lại thấy day dứt.
Con người chính là như vậy, những lúc trầm mê thì cảm thấy vui sướng không một chút hối lỗi nhưng lúc tỉnh rồi cảm giác ân hận lại ùa về. Lúc này thứ Vưu Thi cảm nhận chính là nó, cô ta hơi hối hận, còn có cảm giác chột dạ. Nhớ đến lúc cô ta tiêu dao vui sướng để lại cho Viễn Thành một số tiền lớn, đầu không khỏi cúi xuống.
Tần Dực làm như không nhận ra chuyên tâm dọn dẹp, không khí căn phòng bếp trở nên tĩnh lặng. Vưu Thi mím môi, cô ta muốn nói chuyện nhưng lại chẳng thể phát ra tiếng, cuối cùng cất giọng khàn khàn.
“Em lên phòng trước đi, anh dọn dẹp một lát là xong.” Vưu Thi chưa kịp nói đã bị giành lời, cuối cùng cô ta mím môi mang theo tâm trạng tồi tệ đi lên phòng ngủ. Đi qua phòng khách cô ta thấy Tần Nhan đang nhảy theo nhạc, cô bé nhí nhảnh uốn mình theo điệu nhạc.
Nhận ra hôm nay mình quên đón con, Vưu Thi xấu hổ lại gần Tần Nhan.
“Bánh bao nhỏ.”
“Dạ?”
“Hôm nay mẹ xin lỗi, rõ ràng đã hứa rồi lại thất hứa với con.”
Tần Nhan lắc đầu, cô bé vỗ vai mẹ bật cười: “Không sao đâu ạ! Mẹ không cần phải xin lỗi con, hôm nay Nhan Nhan vui lắm! Còn được đến nhà cô Tống chơi cơ, bánh flan cô làm rất ngon.”
Cô Tống? Nhắc mới nhớ Vưu Thi chưa từng thấy bộ dạng cô giáo chủ nhiệm lớp con bé. Ngay cả phụ huynh vào nhóm lớp cũng là Tần Dực, cô ta nhíu mày.
“Vậy ư? Cô Tống của con xinh không.” Vưu Thi cố tình hỏi.
Bé con ngây thơ gật đầu, tay chân múa may: “Cô Tống xinh lắm, trông cô như nhân vật tiên nữ trong bộ phim con xem vậy. Hơn nữa cô còn rất dịu dàng, cho Nhan Nhan rất nhiều kẹo ngọt.” Tần Nhan nói đến đỏ mặt, con bé khen Tống An không ngớt lời. Lần đầu cô ta cảm nhận được nguy cơ, Tần Nhan chưa từng khen ai nhiều đến vậy trừ nhân vật trong hoạt hình ra.
Một cô giáo vừa xinh đẹp lại biết dỗ dành học sinh, mà Tần Dực lại là người đón con bé! Cứ mỗi ngày như thế Tần Dực bị thu hút thì làm sao? Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên cô ta quên béng mất, chồng cô ta càng nhiều tiền, danh tiếng thì phụ nữ cũng kéo theo. Tuy cô ta tin tưởng nhân phẩm của hắn nhưng lại không tin mấy ả phụ nữ bên ngoài, có ai biết bọn họ dùng thủ đoạn ghê tởm nào đâu?
Một đường suy nghĩ trầm mặc trở về phòng, cô ta đành phải thuê thám tử điều tra người nọ. Người phụ nữ này luôn trùng hợp mà biến mất khỏi tầm mắt cô ta, Vưu Thi cắn móng tay, tâm trạng bất an nằm suy nghĩ một hồi cũng ngủ thiếp đi.
Tần Dực dỗ dành cô bé đi ngủ, thay Vưu Thi đọc chuyện cổ tích, đọc một hồi thì cô bé cũng ngủ. Cả căn nhà rộng lớn chỉ có mình Tần Dực thức, hắn nhìn qua người vợ đang ngủ ngon giấc trên giường, lặng lẽ đóng cửa rồi tiến vào thư phòng.
Tần Dực đi vào mật thất, bên trong có một hành lang dài dẫn thẳng xuống dưới. Hắn đi đến đâu đèn mở đến đó, cho tới khi Tần Dực dừng lại ở một cách cửa.
Cạch…
Căn phòng sáng bừng, nếu Vưu Thi ở đây chắc chắn cô ta sẽ rất sốc. Bởi vì trong căn phòng lớn này chứa toàn là ảnh, gấu bông in hình Tống An, những tấm ảnh được dán đầy tường đều là ảnh chụp lén. Còn có những tấm ảnh Tống An khi còn rất nhỏ không biết hắn lấy từ đâu, Tần Dực nằm lên giường ôm gấu bông có hình Tống An.
Đôi mắt đen láy kia không che giấu khỏi sự cuồng nhiệt, hắn biết mình ghê tởm, hắn biết mình đáng sợ nhưng từ sớm Tần Dực đã không kiềm chế được bản năng. Trong người hắn cũng chảy chung dòng máu với người đàn ông kia. Hắn cũng có thể lựa chọn giam cầm cô, nhưng bạn biết rồi đấy hắn không nỡ.
Vậy nên, bé con của hắn muốn gì thì hắn sẽ làm đó. Để một ngày nào đó, nụ cười xinh đẹp sẽ trở lại trên môi.