Mặc dù đã xa cách nhiều năm, nhưng Nam Nam vẫn rất tin tưởng người anh em luôn sống tình nghĩa này, cậu không ngần ngại kể vắn tắt cho Dương Dương nghe chuyện mình bắt cóc Lão Hách để moi tin. Dương Dương nghe xong thì giận đến độ muốn đấm cậu, “Cậu điên à? Thế lực sau lưng gã cặn bã Lão Hách rất lớn, cậu nhắc tôi đừng trêu vào hắn, sao lại tự bày trò ngu ngốc?”
Kết quả cú đấm kia còn chưa đáp xuống ngực Nam Nam, Dương Dương bỗng nhiên sững người, biểu cảm trở nên xấu hổ và kinh dị, sau đó hùng hổ né xa Nam Nam rồi lia cậu từ đầu đến chân.
Nam Nam: “…” Cậu làm gì đấy?
“Cậu cậu cậu sao lại chuyển giới?!” Mồm Dương Dương há bự muốn nhét được cả quả trứng gà, “Trời đất ơi, người anh em, cậu đã trải qua biến cố gì vậy? Sao lại nghĩ quẩn thế!”
“… Tôi không chuyển giới, thanks!” Nam Nam trừng mắt, “Mới vào nhà cậu đã lôi tôi vào phòng, nên tôi chưa kịp thay quần áo, đầu óc cậu mới rã đông hay gì mà giờ mới thấy?”
“Nghe tin cậu bị đuổi giết là tôi điếng cả hồn, hơi sức đâu đi dòm quần áo cậu!” Bị Nam Nam khịa, Dương Dương cũng lười đếm xỉu, cậu ta còn trầm trồ trước màn giả gái của Nam Nam, “Nãy nghe bố mẹ bảo dọn thêm phòng khác, tôi thắc mắc anh em tốt ngủ chung thì có sao đâu? Hóa ra coi cậu là con gái rồi! Thôi xong, tấm thân trong sạch của tôi…”
Nam Nam cạn mẹ lời, còn chưa kịp nói tiếp thì Dương Dương đã đi vòng quanh, vừa loanh quanh vừa lẩm bẩm, “Ồ, chuyện này cũng tốt, đúng lúc bố mẹ tôi cứ giục tôi kết hôn, cậu có thể làm lá chắn giúp tôi…”
Dương Dương lải nhải xong thì chủ đề của bọn họ cũng quay về đúng hướng. Cả hai phân tích Lão Hách, bỗng Dương Dương hỏi: “Nam Tử, sao cậu lại thí mạng vào vũng nước đục này vậy? Gia đình có chuyện gì à? Người thân cậu biến thành ‘Người thực vật đông lạnh’ bị Lão Hách nhốt lại hả?” Đây là lý do hợp lý nhất mà Dương Dương có thể nghĩ ra.
Nhưng theo những gì cậu ta biết, Nam Nam không còn người thân.
Biểu cảm Nam Nam hơi sượng, lúc giải thích tình hình với Dương Dương cậu đã cố tình bỏ qua bản thân, không ngờ vẫn bị Dương Dương để ý.
Không phải cậu không tin Dương Dương, chỉ là chuyện ‘Xuyên đến một thế giới khác’ quá hoang đường. Nam Nam không nghĩ một người kiên định với chủ nghĩa duy vật như Dương Dương sẽ tin tưởng trải nghiệm của cậu.
Thế nên Nam Nam gật đầu, “Đúng, thanh niên tên ‘Tiểu Quang’ mà tôi nhờ cậu điều tra lúc trước chính là bạn của tôi.”
Ánh mắt Dương Dương lóe lên, nhưng không hỏi nữa.
Cứ thế, Nam Nam thành công tá túc ở nhà Dương Dương. Sự cố duy nhất xảy ra trong khoảng thời gian đó là mẹ của Dương Dương hào hứng chiêu đãi Nam Nam, cẩn thận hỏi thăm gia cảnh, kết quả Nam Nam bối rối trả lời, “Dì ơi, chuyện đó, con là Nam Nam đây, hồi bé từng đến nhà dì chơi rồi, dì quên ạ?”
Nam Nam nghĩ cả đời mình sẽ không bao giờ quên được khi mẹ Dương Dương biết cậu là con trai, ánh mắt bà đã thất vọng biết bao.
Dương Dương tiếp tục điều tra Lão Hách và ‘Người thực vật đông lạnh’, trong khoảng thời gian đếm ngược không chắc chắn này, Nam Nam lại có chuyện quan trọng hơn phải làm… Đám tang của Miêu Miêu.
Đến ngày hẹn, trời nhiều mây rồi chẳng mấy chốc đổ mưa to, Nam Nam đoán sẽ chẳng có bao nhiêu người đi. Dù sao chỉ là bạn tiểu học, mấy ai còn nhớ tình bạn thời lau nước mũi chứ?
Nam Nam cầm ô chống gió một cách khó khăn, nước mưa bị gió thổi xiên xuống, đập vào bắp chân Nam Nam, quần của cậu đã ướt hơn nửa.
“Nam Nam! Ở đây!” Lớp trưởng tổ chức chuyến đi vẫy tay với Nam Nam. Tuy không gặp nhau nhiều năm, nhưng cậu ta luôn là bạn tốt của Nam Nam trên ứng dụng trò chuyện, thường xuyên lướt album ảnh và status của Nam Nam nên vừa liếc cái đã nhận ra cậu.
Nam Nam chạy chầm chậm qua đó, nhìn lướt qua, quả nhiên ngoài cậu và lớp trưởng chỉ có hai người khác.
Một người trong đó có vết bớt như hình đồng xu, Nam Nam há miệng gọi tên cậu ta, “Tiểu Mạt*?”
(*Một người chơi cũng tên Tiểu Mạt từng xuất hiện trong chương 20, không rõ cả hai là một hay tác giả đặt tên trùng)
“Haha, tôi đây!” Tiểu Mạt giơ tay, sờ vết bớt trên mặt mình rồi cười bảo, “Xem ra cái bớt của tôi có tác dụng nhận diện cao quá nhỉ?!”
Một cô gái khác ăn mặc khá trưởng thành, vẻ mặt ảm đạm, khuôn mặt trang điểm hơi qua quýt, không biết phải do hôm nay trời mưa hay không mà Nam Nam cảm thấy cô gái này trông như ngoài 30 tuổi.
Hiển nhiên cô gái cũng biết Nam Nam không nhận ra mình, cô cười gượng, cố cất giọng thoải mái, “Tôi là Thụ Thụ, Nam Nam quên rồi hả?”
Thụ Thụ?!
Nam Nam sửng sốt, dĩ nhiên cậu vẫn nhớ Thụ Thụ, Thụ Thụ là cô bé xinh đẹp và đa tài nhất lớp. Các bạn nam trong lớp đều tranh nhau lấy nước cho cô, mỗi lần trường tổ chức hoạt động cũng sẽ đăng ký tiết mục biểu diễn cho Thụ Thụ xinh xắn, hát hay.
Cô gái này sao có thể là Thụ Thụ chứ?
Nhưng nếp nhăn ở khóe mắt và làn da vàng vọt của cô, vẫn lờ mờ nhìn thấy đôi mắt hạnh tinh anh và khuôn mặt ưa nhìn. Mỗi tội cô quá gầy, gò má hóp lại, hoàn toàn phá hủy vẻ đẹp trời ban này.
“Thụ Thụ đấy à!” Nam Nam vỗ trán, giả bộ như vừa nhận ra rồi cười nói, “Chúng ta đi nhanh đi, mưa to quá, e sẽ tắc đường đó.”
“Được!”
Bốn người lên xe bus, trên đường đến nhà tang lễ, Tiểu Mạt vừa nói vừa cười với Nam Nam và lớp trưởng. Mà Thụ Thụ luôn sôi nổi vui vẻ trong ấn tượng của Nam Nam luôn giữ im lặng, thỉnh thoảng chủ đề chuyển sang cô, cô mới trả lời vài câu đơn giản, sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình di động, nhưng không thấy cô chạm vào màn hình lần nào.
“Thụ Thụ, cậu đừng đau lòng quá, con người ai cũng có số cả, Miêu Miêu là bạn thân của cậu, chắc chắn cô ấy không muốn cậu buồn bã vậy đâu.”
Có lẽ thấy Thụ Thụ cứ lặng thinh, Tiểu Mạt cho rằng cô đang thương tiếc cho cái chết của bạn thân.
“Ừm, tôi biết rồi.” Thụ Thụ mấp máy khóe môi, miễn cưỡng đáp.
Bỗng nhiên mưa dày hạt hơn, mưa to như trút nước, thậm chí cần gạt nước ngoài cửa sổ xe không theo kịp tốc độ nước mưa đổ xuống, tầm nhìn rất ngắn.
Xe bus chạy với tốc độ như rùa bò, cũng may nhà tang lễ ở ngoại thành, trời mưa ít người nội thành chạy ra ngoại thành nên đường vẫn thông suốt. Dù vậy, tới khi họ đến cửa nhà tang lễ, ai nấy ướt như chuột lột nhưng vẫn muộn nửa tiếng.
Đến dự tang lễ muộn vốn là thiếu tôn trọng người đã khuất, nhưng nhóm Nam Nam không tính là người thân và bạn bè của Miêu Miêu, cùng lắm bị nhìn một cách khó chịu chứ không nói gì thêm.
Do muộn nửa tiếng nên bốn người Nam Nam không được dự phần mở đầu tang lễ. Nam Nam chen chúc trong đám người, từ xa nhìn (bức ảnh) cô gái răng khểnh, mắt sáng màu xám trắng, trái tim như bị thứ gì đó thắt chặt, không đau nhưng ngột ngạt đến khó chịu.