Lúc Nam Nam về trấn nhỏ, đám côn đồ kia đang ở trong sân nhà, vui vẻ ăn kem mà Nam Nam mua, một gã tóc vàng thúc cùi chỏ vào tên ‘HKT’ bên cạnh, “Nè, ông chủ lần này rộng rãi thiệt hen, phụ trói người mà trả tận 50.000 tệ. Mày nói coi, nếu bữa nào cũng có việc như này thì sướng nhỉ.”
‘HKT’ lè lưỡi liếm kem sắp chảy, nói tiếng phổ thông bằng giọng địa phương, “Ờ sướng thiệt, ông chủ còn mua cà rem cho tao ăn.”
Tóc vàng: “… Ăn bà nội cha mày, ngoài ăn ra mày còn biết làm gì không?”
Sáu người ăn kem xong, đang tán gẫu thì cửa sắt bỗng kêu lét két, Tóc vàng đứng dậy, “Đến sớm thế? Ông chủ nói chưa tới giờ mà?”
“Kệ mẹ, ông chủ không có ở đây, chúng ta cứ trói lại trước là được.”
Năm tên côn đồ xoa tay, chuẩn bị úp sọt người ngoài cửa. Tóc vàng đi vòng sau cửa, nhòm qua khe cửa sắt, bỗng trợn tròn mắt, “Ê khoan!”
“Sao?” Người cầm côn sắt, kẻ cầm dây thừng, người cầm vải bịt miệng đồng loạt dừng tay, khó hiểu nhìn Tóc vàng.
Tóc vàng vừa thấy lạ vừa mừng húm, “Không, không phải người chúng ta cần trói, mà là, là gái đẹp!”
“Mày đui hả, cái thôn nghèo này kiếm đâu ra gái đẹp…” ‘HKT’ lầm bầm mở cửa sắt ra, trố mắt ngay tại chỗ, “Đúng đúng đúng là gái?!”
Gái đẹp: “…” Gì vậy? Trên đời này có phụ nữ mà? Sao ai cũng như gặp ma vậy?
“Bé đẹp, cưng tìm ai?” Tóc vàng vuốt tóc mái style lưu manh, tạo dáng mà hắn cho là ngầu đét, “Có chuyện gì hông bé?”
Gái đẹp lạnh lùng liếc hắn rồi nói, “Lão Hoàng, anh bị lú hả?”
“Cậu cậu cậu?”
“Ông chủ?!”
Sáu người hoảng loạn nhìn ‘cô gái’ mặc váy liền màu đen và đi giày cao gót nhỏ. Ôi vl, chắc ăn cà rem tẩm đá rồi, chứ không sao nghe giọng bé đẹp thành giọng của ông chủ chớ?!
Nam Nam trông bình tĩnh vậy thôi chứ thật ra muốn đội chục cái quần. Ban nãy giả gái xong thì cậu hối hận rồi, vì ngộ nhỡ giờ bị tóm vào thế giới phán xét, tấm thân ‘gái’ này để lại bên ngoài cùng 6 tên côn đồ đang vây xem, trả thù kiểu vậy trông sao cũng thấy lỗ nhiều hơn lãi.
“Có gì mà giật mình, lát nữa đừng để lộ tôi là đàn ông đó.” Nam Nam nói, “Chuẩn bị xong chưa? Ông ta sắp tới rồi.”
Nhưng mới quay đầu nhìn thì thấy đại ca Lão Hoàng đang dòm cậu chằm chằm. Nam Nam cúi xuống nhìn theo tầm mắt hắn, móa! Cái tên lưu manh này đang tia hai ‘quả cam’ trước ngực cậu!
“Nhìn đâu đấy?” Giọng Nam Nam lạnh đi, “Tôi hỏi anh đó, muốn 20.000 còn lại không?”
“Muốn muốn!” Lão Hoàng tỉnh hồn rồi cười toe toét, người đẹp sao quan trọng bằng tiền chứ! Huống chi bé đẹp này còn là ‘cú có gai’! Càng không đáng để thèm!
Thấy nhóm côn đồ mình thuê đã bố trí đâu vào đấy, Nam Nam thở hắt nhìn điện thoại, gần đến giờ Lão Hách tới rồi.
Ngoài cửa bỗng có tiếng động cơ ô tô, Nam Nam ra hiệu, sáu tên côn đồ gật đầu, lần lượt vào vị trí của mình, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa sắt hơi biến dạng, lúc gõ còn phát ra tiếng kim loại ma sát “Kít kít” rất chói tai.
“Cho hỏi Tú Tú có ở đây không?” Bên ngoài vang lên tiếng chào hỏi rất lịch thiệp, “Tôi là bác sĩ của Bệnh viện Số 1 thành phố C.”
Khóe miệng Tóc vàng giật giật, nhìn Nam Nam đang đứng trước cửa chuẩn bị mở cửa. Nhớ lại giao diện bình thường của Nam Nam lúc trước, thầm nghĩ, lúc ông chủ nói tên mình là Tú Tú, chẳng biết cậu có biểu cảm gì.
Nam Nam mở cổng sắt ra, thấy bên ngoài có không ít người. Ngoài Lão Hách còn có hai nhân viên y tế mặc đồ trắng đứng hai bên Lão Hách, trong tay cầm vài dụng cụ đơn giản.
Đèn nhà ở nông thôn rất tối, chưa kể trong sân cũng không bật đèn. Lão Hách liếc vào trong, thấy hơi kỳ vì căn nhà này quá yên tĩnh, “Tú Tú, bố mẹ cô không ở nhà à?”
“Họ đang ở thôn bên cạnh, sẽ về ngay thôi.” Nam Nam không biết giả giọng bèn nói thật khàn, nghe như bị cảm, khàn đến mức không thể phân biệt được nam hay nữ.
“Giáo sư, trước hết ngài cứ vào xem em trai tôi đã.” Nam Nam lại nói.
Cuối cùng câu này cũng hấp dẫn được Lão Hách, Lão Hách gật đầu, dặn dò hai trợ lý bên cạnh rồi theo Nam Nam vào nhà.
Nam Nam xoay người dẫn đường, khóe mắt lướt qua sáu tên đang trốn ở các ngóc ngách, chỉ chờ Lão Hách vào nhà là cả đám nhào ra chặn cửa.
Một bước… Hai bước… Thấy ngôi nhà đã gần ngay trước mặt, bỗng nhiên một bóng đen áp sát trên đầu Nam Nam. Đầu óc Nam Nam còn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã nghiêng người tránh đi trước, cú đánh đập mạnh vào vai trái cậu, có tiếng ‘Rắc’ giòn tan kèm theo cơn đau điếng người, Nam Nam che vai lùi lại mấy bước.
Sáu người núp trong bóng tối đồng loạt xông ra, đứng chắn trước Nam Nam trong tư thế bảo vệ người đẹp, đối đầu với Lão Hách và trợ lý của hắn.
Có vẻ Lão Hách không ngờ có nhiều người mai phục như vậy, nét mặt hắn bắt đầu khó coi. Hắn nhìn Nam Nam chòng chọc, ngữ điệu chậm rãi, đáng sợ giống như sâu róm bò trên lá cây, “Mày là ai? Sao phải giả gái lừa tao?”
Bị phát hiện nhanh vậy hả?
Nam Nam nheo mắt, không giả giọng nữa, “Sao anh biết?”
“Mày không cần căng thẳng.” Bỗng nhiên Lão Hách mỉm cười, “Chúng mày có bảy người, bọn tao chỉ có ba, đối đầu với chúng mày không có phần thắng.”
Nam Nam im lặng, cậu chưa rõ thái độ của Lão Hách.
Lão Hách thong thả gấp cây gậy trong tay rồi đưa cho trợ lý, “Có thể dùng ‘Người thực vật đông lạnh’ để dụ tao cắn câu, chứng tỏ mày có hiểu biết nhất định và ngầm mong muốn được biết chuyện này. Nhưng dùng cách đó để ‘mời’ tao, chắc chắn mày ở phe đối lập với tao. Để tao đoán nhé, mày là người thân của vật thí nghiệm trong tay tao? Hoặc là…” Lão Hách ngừng nói, ánh mắt trở nên âm trầm hơn.
“Mày là đồng bọn của kẻ đột nhập mạng nội bộ của căn cứ ngày hôm đó!”
Vãi chưởng, mấy năm không gặp, Lão Hách tinh tường đến độ này rồi à?
Nam Nam kinh ngạc, cơn đau trên vai khiến cậu hơi cáu kỉnh nhưng cậu vẫn nhịn xuống, giữ nguyên biểu cảm, “Còn gì nữa? Đoán tiếp đi.”
Lão Hách nhếch môi, “Mày biết không? Một người trong lòng càng hốt hoảng thì biểu cảm càng bình tĩnh và cứng ngắc, vì mày đang cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình. Hơn nữa, dáng đi của mày thật sự không giống phụ nữ, không phải cứ đi cao gót và trang điểm là giả gái được đâu.”
“Ồ.” Nam Nam bước lên trước, “Giáo sư Hách giỏi thật, miệng nói như súng máy, vậy tôi xin nói một câu nhé.”
“Gì?” Giáo sư Hách cười nhìn Nam Nam.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cú đánh bất ngờ nện vào gáy Lão Hách. Lão Hách kêu lên đau đớn rồi ngất xỉu, hai tên trợ lý cũng bị mấy gã côn đồ đè xuống đất. Nam Nam ung dung bước tới, đá giáo sư Hách đang hôn mê bằng đôi giày cao gót, “Nhân vật phản diện thường chết vì lắm mồm, mai mốt giáo sư Hách phải nhớ kỹ câu này nha!”