Trên kệ có hai mươi chín phần ăn thoạt trông được kết hợp rất phong phú, còn chu đáo chuẩn bị món ăn phụ và súp ấm. Đôi khi Nam Nam cũng tự hỏi, rốt cuộc ai đã đặt những phần ăn này ở đây? Hay là thế giới này tự động đổi mới?
“Hì hì~” Tiếng cười của bé gái đột ngột vang lên trong bếp, cơ thể Nam Nam cứng đờ theo bản năng. Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã bình tĩnh, phải công nhận tần suất gặp ma của cậu rất cao, cao đến nỗi thần kinh hơi tê liệt rồi.
Nam Nam quay đầu thấy bé gái quen thuộc nọ mặc quần yếm, khoảng độ mười tuổi, đôi mắt là hai hố đen khảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, Nam Nam đã sợ chết khiếp. Chưa kể lúc đó cậu vẫn là “Lính mới”, về sau cậu cứ thấy cô bé này quen quen nhưng không có lòng dạ nào nghĩ kỹ. Bây giờ, nói thẳng ra thì Nam Nam là “Boss” duy nhất ở đây sau hai lần thoát khỏi tay ma. Mà giờ là ban ngày, Nam Nam chẳng thèm bỏ chạy mà to gan bước lên trước, vươn tay xoa đầu cô bé và dịu dàng nói, “Em tên gì?”
Cô bé bất ngờ duỗi bàn tay nhỏ bé túm lấy bàn tay to lớn của Nam Nam đang xoa đầu mình, cảm giác lạnh lẽo thấu xương lập tức lan từ phần da tiếp xúc ra khắp cả người, Nam Nam rùng mình nghe bé gái cười giòn tan, “Quyển Quyển, Quyển Quyển!”
Cô bé lặp đi lặp lại hai từ này, vừa hét “Quyển Quyển” bằng chất giọng trẻ con, vừa định trèo lên người Nam Nam. Nam Nam vội vàng tránh khỏi tay cô bé, cậu thấy khó hiểu, một đứa trẻ mười tuổi đã có ngôn ngữ và logic rồi, sao đứa bé này trông như… Cùng lắm là giống một con búp bê ba tuổi.
“Nam Nam, mày định bỏ đói bọn tao hay gì?!” Bên ngoài truyền đến tiếng hét của Hoan Hoan, “Chết chưa? Chết thì rít một tiếng!”
“Có chuyện gì ư? Đi xem sao đi?” Có người hỏi vậy.
“Mày đi hả?” Câu hỏi mỉa mai của Náo Náo vang lên, giọng nói vừa rồi nín bặt, xem ra không có can đảm vào nhà bếp.
Nam Nam nhìn quanh, ở đây ai cũng có ý đồ riêng. Nếu có ai vì quan tâm người khác mà chạy vào bếp kích hoạt điều kiện chết, thì tên cậu đọc ngược cho coi.
Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu, Nam Nam bỗng nghe thấy giọng nam trầm, “Để tôi vào xem thử.”
Nam Nam: “…” Vả mặt nhanh dữ vậy?
Theo tiếng bước chân đến gần, bóng dáng Bắc Bắc xuất hiện trong phòng bếp, thấy cô bé không mắt ôm chân Nam Nam không có biểu hiện gì khác thường, anh ung dung dựa vào khung cửa hỏi, “Cần giúp không?”
Cô bé nghe thấy giọng Bắc Bắc bèn nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt của cô bé là hố đen, lúc nhìn chăm chú người khác sẽ rất rùng rợn, không biết rốt cuộc thế giới trong mắt cô bé trông như thế nào.
Nam Nam nói, “Anh có lòng bưng đồ ăn giúp tôi hả?”
“Không bưng đâu.” Bắc Bắc ngáp một cái, thái độ như cậu cả, còn nói rất đường hoàng, “Cô giáo mầm non của cậu không dạy cậu hả? Phải tự làm việc của mình chứ.”
Nam Nam tức quá bật cười, cậu mặc kệ Bắc Bắc, mỗi tay bưng một phần ăn ra ngoài.
Đi đi lại lại mười mấy lần mới xem như bưng hết đồ ăn cho cả nhóm. Bé gái tên Quyển Quyển kia vẫn đứng dưới bếp, dùng “đôi mắt” đen ngòm nhìn chăm chú bóng dáng Nam Nam, đôi môi mấp máy, lẩm bẩm gì đó.
Bắc Bắc nheo mắt, bỗng nhiên anh lại gần, tầm mắt đối diện với hố đen trên mặt bé gái, thì thầm, “Bạn nhỏ, nói anh nghe, em nhìn thấy gì trên người anh trai kia?”
Cô bé im lặng đối mặt với Bắc Bắc, cứ như không hiểu câu hỏi của anh. Một lúc sau, cô bé bỏ qua Bắc Bắc, tiếp tục nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Nam và lẩm bẩm.
Lần này, vì cách rất gần nên Bắc Bắc có thể nghe rõ lời cô bé:
Mẹ…
Giọng cô bé như cơn gió âm u giữa đêm khuya, rất khẽ và lạnh lẽo, đôi mắt Bắc Bắc phủ kín tầng sương mù, dần chìm vào suy tư.
“Bắc Bắc, anh nghiện dỗ trẻ con luôn rồi à?” Nam Nam khó hiểu nhìn Bắc Bắc đang ngồi xổm “Vừa cười vừa nói” với bé gái. Bắc Bắc lập tức đứng dậy nói đại, “Thì đang chờ cậu còn gì? Chết đói mất, đi ăn thôi.”
Dứt lời, hai người rời khỏi bếp.
Nhưng họ không thấy bé gái không mắt đứng tại chỗ, dùng hai hố đen nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bắc Bắc, cất giọng âm u lạnh lẽo lẩm bẩm một mình: “Em gái…”
Bữa cơm này ăn rất chậm, hầu hết mọi người đều thấy khó chịu, tụ tập tốp năm tốp ba với nhau, xì xào bàn tán về bốn người chơi đã chết đêm qua, vẻ mặt hoảng sợ. Bỗng nhiên Lão Doanh gõ mạnh xuống bàn rồi nói, “Đừng lén lút tranh luận nữa, chúng ta phải phân tích nguyên nhân khiến số người chết tăng mạnh vào đêm qua.”.
Đúng lúc này, Mộc Mộc vẫn luôn im lặng bỗng dưng cười khẩy, “Nguyên nhân? Còn phải nói sao? Không phải ma giết người thì là người giết người.”
Náo Náo – em trai hắn ăn một miếng bự rồi hùa theo mỉa mai, “Ma đâu đáng sợ bằng người? Ít ra chúng ta có thể tránh điều kiện chết của ma, còn người ấy hả… Ồ, có gì để phân tích chứ, ai có quỷ trong lòng tự biết.”
Lão Doanh sầm mặt, hắn ta tự xưng mình là người chơi lão làng ở đây, nhưng hai anh em nhà này hết lần này đến lần khác thách thức uy quyền của hắn ta.
“Lão Bạch, Tinh Tinh, Lão Lý và Tiểu Mục.” Tiểu Quang lí nhí, “Nhìn hiện trường tử vong, chắc hẳn Lão Bạch bị Họa Họa giết chết, Tinh Tinh bị Thiên Thiên giết, hai người này đều bị ma tương ứng giết chết. Còn Lão Lý và Tiểu Mục thì tôi không chắc.”
“Lão Lý bị tôi chạm vào, bị ma không tương ứng giết chết.” Lão Doanh liếc đám người đang ngồi quanh bàn ăn, ánh mắt sắc bén, “Ai là người đầu tiên chạm vào xác Tiểu Mục?”
Hiện trường im lặng, thanh niên tên Dịch Dịch đẩy gọng kính, vẻ mặt hơi là lạ, “Tôi chạm vào xác Tiểu Mục.”
“Rồi sao?”
Vẻ mặt Dịch Dịch càng kỳ lạ, “Tôi không nhận được tin tức gì.”
Câu này vừa ra, mặt ai nấy đều lộ vẻ nghi ngờ. Lão Doanh nói thẳng, “Không thể nào, người đầu tiên chạm vào sẽ biết được điều kiện chết của con ma giết người đó. Kinh nghiệm này đã được rất nhiều người kiểm chứng, chúng ta cũng đã tự xác minh, cậu đang nói đối!”
Những người còn lại lần lượt hùa theo Lão Doanh, Dịch Dịch đỏ mặt, cả giận nói, “Tin hay không thì tùy, dù sao tôi thật sự không thu được gì!” Dứt câu, hắn đập bàn bỏ đi, phần cơm còn thừa cũng không ăn nữa.
Chủ đề đến đây thì tịt ngúm, Nam Nam im lặng bới cơm, lúc cậu đang định ăn nhanh về phòng thì Bắc Bắc bất ngờ lên tiếng.
“Còn tôi thì tin lời Dịch Dịch.” Thấy mọi người dồn mắt nhìn mình, Bắc Bắc nhếch môi cười, “Dù sao, chúng ta cũng chưa từng thấy xác chết nguyên vẹn và bình yên như Tiểu Mục, đúng không?”
Nguyên vẹn, bình yên, đúng theo nghĩa đen. Dù họ gặp nhiều xác chết, nhưng có cái xác nào không mang vẻ mặt dữ tợn và sợ hãi? Thế là còn đỡ đấy. Có trường hợp còn không nhìn ra được biểu cảm vì trực tiếp bị băm nhỏ nghiền nát. Ví dụ như Lão Bạch không rõ chết đuối hay bị dọa chết, hay như Tinh Tinh ngã nát bét người, chảy máu đến chết.
Mà Tiểu Mục lại nằm ngay ngắn với quần áo sạch sẽ ở giữa giường, trên người không có vết thương nào, thậm chí làn da vẫn còn hơi ấm sót lại, nét mặt thanh thản bình yên, cứ như chỉ ngủ thiếp đi. Nhưng quả thật, nhịp tim đã ngừng đập.