Editor: Mây.
Beta: Jen.
Sắc mặt Tiêu Cận vô cùng ngoạn mục, anh gầm nhẹ một tiếng: “Đường Hành, kéo cô ấy đi!”
Kim Thị Thị sợ tới mức rụt lại cổ.
Được rồi! Không cho mượn thì không cho mượn, ai hiếm lạ chơi với anh, tự cô cũng có!
Cô đi theo Đường Hành ngồi vào một bên.
Đường Hành không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, anh ta uống một ngụm nước, nhỏ giọng hỏi Kim Thị Thị: “Thiếu gia tức giận hả?”
Kim Thị Thị không vui vẻ, “Keo kiệt! Tôi chỉ muốn mượn con chim của anh ấy chơi.”
Đường Hành uống một ngụm nước suýt chút nữa bị sặc chết.
Kim Thị Thị bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Đường Hành điên cuồng ho không ngừng.
Tiêu Cận lạnh mặt đứng dậy, liếc mắt một cái nhìn Kim Thị Thị nói: “Đi thôi, đưa em về.”
Kim Thị Thị nghĩ đến anh là bạn từ thời thơ ấu, không so đo vừa rồi anh keo kiệt và tức giận, đi theo anh ra khỏi hội sở.
Hai người ăn ý mà không nhắc lại chuyện mượn con chim.
Tiêu Cận nói: “Vết thương của chú tư đã băng bó xong rồi, chú ấy đã đưa cô nhỏ của em về nhà, em yên tâm đi.”
Kim Thị Thị gật đầu.
Tiêu Cận liếc mắt nhìn cô, “Sau này ở trước mặt những người đàn ông khác em vẫn nên giữ sự lạnh lùng đi.”
Kim Thị Thị: “Vì sao?”
Tiêu Cận: “Vì tốt cho em.”
Kim Thị Thị không nói, nghiêm túc ngồi ở vị trí ghế phụ, đưa cằm nhỏ ra ngoài nhìn về phía cửa sổ.
Tiêu Cận thở dài một tiếng, “Ngoại trừ tôi ra.”
Kim Thị Thị liếc mắt nhìn anh, lại nở nụ cười ngọt ngào.
Công việc chính của tập đoàn Tiêu thị trong tuần tới đều là báo cáo tổng kết trong nửa năm qua. Báo cáo tài chính cho thấy, lợi nhuận ròng trong nửa năm qua cao hơn gần ba điểm so với cùng kỳ. Đồng thời, các dự án đầu tư trong và ngoài nước đã đạt được lợi nhuận tốt, công ty quy mô cũng từng bước mở rộng.
Tiệc mừng nửa năm của công ty được tổ chức vào thứ tư.
Tiệc tối được tổ chức tại Trung tâm Tài chính toàn cầu. Trong phòng tiệc mấy trăm mét vuông có ánh đèn lộng lẫy, khắp nơi đều hiện lên sự xa hoa, ngay cả ly rượu cũng đổi thành ly có logo được thiết kế riêng của tập đoàn Tiêu Thị.
Người chủ trì bữa tiệc tối lần này là MC của gameshow nổi tiếng, Diêm Tĩnh Vi.
Diêm Tĩnh Vi không mặc trang phục do công ty cung cấp, mặc bộ lễ phục tự mình chuẩn bị. Cô ta cố ý mời một vị chuyên viên trang điểm từ đoàn phim, đã bắt đầu trang điểm từ giữa trưa.
Các đồng nghiệp tới buổi diễn tập trước nhìn thấy Diêm Tĩnh Vi thì mắt đều sáng lên, mấy người chị em chỉnh lại tóc tai và lễ phục, không chịu nổi hâm mộ.
Đến sáu giờ tối, các nhân viên đến sớm đã đi vào sau khi đăng ký xong ở bàn làm thủ tục.
Kim Thị Thị mặc một bộ lễ phục màu champagne, giày cao gót cột dây màu bạc, theo thường lệ đều là Kim Thục Đường thiết kế riêng cho cô.
Lễ phục đơn giản hào phóng, thiết kế dạng ống vừa vặn lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo của cô. Eo được siết chặt lại, tôn lên vòng eo thon thả không tì vết.
Chiếc váy được làm bằng vải lụa, sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Mỗi một chi tiết đều vô cùng hoàn hảo.
Nhà tạo mẫu giúp Kim Thị Thị tạo kiểu tóc gợn sóng xõa ra ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng, khiến cho cả người cô toát lên vẻ xinh đẹp và quyến rũ.
Kim Thị Thị đi theo đám người vào bàn, tầm mắt mọi người không thể không đổ dồn vào người cô.
Có hai đồng nghiệp nam ở bộ phận khác chưa từng gặp Kim Thị Thị, có người đi đến bên cạnh Diêm Tĩnh Vi hỏi: “Vi Vi, cô có biết cô gái kia thuộc bộ phận nào không? Chính là cô ấy, người đẹp nhất trong hội trường!”
Diêm Tĩnh Vi liếc hai người một cái, hung dữ nói: “Không biết!”
Hai người bị dọa đến nhảy dựng, kỳ quái nhìn Diêm Tĩnh Vi, xoay người rời đi.
Một nữ đồng nghiệp đứng bên cạnh Diêm Tĩnh Vi biết Kim Thị Thị, vẫy tay với cô: “Ôi, Thị Thị cô thật xinh đẹp, trông rất đắt tiền!”
Kim Thị Thị hơi gật đầu, “Cảm ơn, hôm nay cô cũng thật xinh đẹp, màu xanh lá cây làm nổi bật làn da trắng của cô.” Cô quét mắt nhìn Diêm Tĩnh Vi bên cạnh nói: “Mọi người cũng thật xinh đẹp.”
Khuôn mặt nữ đồng nghiệp hớn hở, “Đúng đúng, Tĩnh Vi cũng siêu đẹp. Nghe nói lễ phục của cô ấy là đồ của thương hiệu C, đặc biệt đắt tiền.”
Khóe môi Diêm Tĩnh Vi hiện lên nụ cười đắc ý, quét mắt một vòng quanh người Kim Thị Thị, nói với giọng điệu trào phúng: “Thật ra giá cả không phải là quan trọng nhất. Mặc dù có đôi khi hàng vỉa hè thoạt nhìn không tồi, nhưng không thể so sánh với tên tuổi lớn. Giá cả của quần áo có thương hiệu cao hơn một chút, nhưng cũng có cảm giác thiết kế càng phù hợp với phụ nữ nơi công sở hơn.”
Cô ta nâng cằm lên hỏi Kim Thị Thị: “Cô nói đúng có không, Tiểu Kim?”
Kim Thị Thị vỗ tay cho cô ta, “Chị Vi Vi nói quá đúng.”
Diêm Tĩnh Vi vén tóc mình, “Thật hâm mộ các cô không có tiết mục. Tôi còn phải đi kiểm tra bản thảo, không thể nói chuyện với các cô nữa.”
Nói xong cô ta cao ngạo xách tà váy rời đi.
Nam MC tuy rằng nổi tiếng nhưng rất lịch thiệp, cộng thêm ngoại hình xuất chúng nên rất được các đồng nghiệp nữ yêu thích.
Trong lúc nghỉ ngơi, anh ta nhìn lướt qua bản thảo, hỏi Diêm Tĩnh Vi: “Lát nữa có thể giới thiệu cô gái mặc lễ phục màu champagne với tôi một chút không?” Anh ta mỉm cười, “Tôi có một người bạn làm thám tử, tôi muốn giới thiệu cô ấy với bạn tôi.”
Diêm Tĩnh Vi nhìn theo ánh mắt của anh ta, khóe miệng nhếch lên nói: “Vậy…… Tôi hỏi giúp anh một chút.”
Trước khi tiệc tối bắt đầu, hai MC đi ra làm nóng không khí.
Sau khi mấy tiết mục kết thúc, còn có mấy vị khách quý chưa đến.
Ánh mắt Diêm Tĩnh Vi đảo qua dưới sân khấu, nở nụ cười nói: “Kế tiếp chúng ta mời bạn học Kim Thị Thị xinh đẹp nhất của chúng ta biểu diễn tài nghệ.”
Kim Thị Thị nghe vậy liền sửng sốt, trong chương trình cô căn bản không có tiết mục, cô khó tin nhìn về phía sân khấu.
Diêm Tĩnh Vi dẫn đầu vỗ tay, khán phòng cũng náo nhiệt lên. Âm thanh trầm trồ khen ngợi xung quanh không ngừng, từng đợt từng đợt một. Kim Thị Thị bất đắc dĩ, hít sâu một hơi đi lên phía trước.
Cô thì thầm vài câu với giáo viên piano, giáo viên piano gật đầu, Kim Thị Thị đi lên sân khấu.
Diêm Tĩnh Vi cho rằng cô muốn chơi piano, không nghĩ tới cô chỉ nói một câu với giáo viên piano. Trong lòng cô ta buồn cười, thì ra piano cũng không biết chơi.
Kim Thị Thị cúi chào khán giả, nhẹ nhàng nói: “Mang đến cho mọi người một bản đàn cello “Thiên nga”, hy vọng mọi người thích nó.”
Cô chậm rãi đi đến bên cạnh đàn cello rồi ngồi xuống, dùng ánh mắt ý bảo giáo viên piano.
Sau đó một tay đặt lên dây đàn, một tay chậm rãi kéo cung, nốt nhạc du dương phát ra từ đầu ngón tay cô.
Tiếng đàn cello và piano tao nhã dịu dàng vang lên ở chính sảnh.
Ánh đèn trong phòng tiệc tối xuống, chiếu lên mái tóc dài mềm mại của Kim Thị Thị. Cô ngồi thẳng lưng, hơi cúi đầu, giống như một con thiên nga thanh lịch giương cánh.
Diêm Tĩnh Vi trợn tròn mắt, khán phòng ồn ào cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Mọi người đắm chìm ở trong thế giới âm nhạc, đến khi khúc nhạc kết thúc, Kim Thị Thị đứng dậy cúi chào, người xem cũng còn chưa phản ứng lại.
Tiếng vỗ tay vang lên từ cửa lớn, Tiêu Cận mặc một bộ âu phục tinh xảo, ánh mắt dịu dàng nhìn người trên sân khấu. Anh vừa vỗ tay vừa đi vào khán phòng.
Lúc này mọi người mới ý thức được biểu diễn đã kết thúc, sôi nổi vỗ tay theo. Tràng vỗ tay kéo dài không thôi, lâu đến tận một phút.
Bữa tiệc mừng lần này đã mời những người nổi tiếng của giới truyền thông, từ mọi tầng lớp trong xã hội, cũng không thiếu bạn bè nước ngoài, có thể nói là rất rộng.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, một người chị em của Diêm Tĩnh Vi nhìn đám người, xúc động nói: “Ôi! Tôi cũng muốn bước vào xã hội thượng lưu!”
Diêm Tĩnh Vi ôm hai tay, khóe miệng nhếch lên nói: “Này có gì khó, quan hệ của tôi và đại tiểu thư Diệp gia rất tốt, cô thích thì nói tôi dẫn cô đi làm quen với cô ấy.”
Người chị em kia điên cuồng gật đầu.
Hai người đi qua đám người đến bên cạnh Diệp San, Diêm Tĩnh Vi cười nói: “Diệp tiểu thư, cô còn nhớ tôi không? Lần trước ở triển lãm tranh chúng ta đã gặp qua, tôi là Diêm Tĩnh Vi.”
Diệp San nhíu mày, “Ngại quá, trí nhớ tôi không tốt lắm.” Cô ấy đưa tay chào Kim Thị Thị, “Ôi trời, chị cũng tìm được em rồi! Lâu như vậy cũng không liên lạc, em không nhớ chị sao?”
Kim Thị Thị nhìn thấy là Diệp San, lập tức cười rộ lên: “Chị San, em sai rồi.”
Diệp San thân mật nắm lấy tay Kim Thị Thị, “Thị Thị xinh đẹp của chúng ta trở lại rồi!”
Diêm Tĩnh Vi ở một bên xấu hổ không thôi, cô ta cắn môi, sắc mặt trong chốc lát từ đỏ chuyển sang trắng bệch.
Diệp San: “Trời ơi Thị Thị, em thế mà lại lấy được cái váy này! Đây chính là từ nhà thiết kế của K.T tự tay chế tác, chị xếp hàng mấy tháng cũng lấy không được đó! Em thật quá đáng.”
Kim Thị Thị xấu hổ cười, “Lần sau làm em nhờ cô nhỏ lấy giúp chị, cô ấy có thể đi cửa sau!”
Người chị em kia che miệng hét lên: “Nhà thiết kế của K.T. tự tay chế tác!! Tính ra cũng đã bằng căn nhà nhỏ của tôi rồi!! Mấu chốt là có tiền cũng mua không được, mẹ ơi, lai lịch của Kim Thị Thị rốt cuộc là gì vậy?!”- ---Đọc FULL tại truyenfull.com---
Diêm Tĩnh Vi nắm lấy lễ phục của mình, xương ngón tay trở nên trắng bệch, mặt nóng như lửa đốt.
Cô ta muốn quay lại hai tiếng đồng hồ trước, bịt cái miệng rộng của mình lại! Con mẹ nó “Hàng vỉa hè”, mình chính là một người thiểu năng trí tuệ!
Tiệc tối được tổ chức rất thành công, bữa tiệc kéo dài đến hơn mười một giờ.
Lần đầu tiên Kim Thị Thị tham gia bữa tiệc lớn của công ty, uống vài ly rượu, lúc này đã không còn quá tỉnh táo.
Đoạn Triết đỡ cô hỏi: “Thị Thị, rốt cuộc nhà cô ở đâu, cô nói rõ ràng tôi mới có thể đưa cô về nhà được!”
Khuôn mặt Kim Thị Thị đỏ bừng, bẹp miệng không nói lời nào.
“Tổ trưởng Đoạn.” An Trình gọi anh ta.
Đoạn Triết có hơi thụ sủng nhược kinh.
An Trình cười cười, “Chúng ta bên này có đồng nghiệp và Tiểu Kim cùng đường. Anh tự chăm sóc mình cho tốt, đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Đoạn Triết ngơ ngác mà đem Kim Thị Thị giao cho An Trình, “Vậy…… Được rồi.”
An Trình cẩn thận đỡ Kim Thị Thị lên xe, “Tiêu tổng, thật sự không cần tài xế đưa ngài về sao?”
Tiêu Cận lắc đầu, “Đã khuya, hai người cũng về nhà đi.”
An Trình đi rồi, Tiêu Cận giúp Kim Thị Thị thắt dây an toàn. Cô gái nhỏ khó chịu trượt xuống, anh đành phải gia tăng tốc độ xe.
Xe dừng ở ngoài Tây Tử Loan, Tiêu Cận hỏi: “Nhà em ở tầng mấy, tôi đưa em lên?”
Kim Thị Thị liếm liếm môi, chớp mắt. Lúc lâu sau ấm ức nói: “Không…… Không nhớ rõ.”
Tiêu Cận thở dài đỡ cô xuống xe, tính toán dẫn cô đi hỏi quản lý một chút.
Kim Thị Thị mơ mơ màng màng, mới vừa bước xuống xe chân liền mềm nhũn ngã thẳng lên người Tiêu Cận.
Cô sợ mình bị té ngã, ôm cổ Tiêu Cận không buông.- ---Đọc FULL tại truyenfull.com---
Hai người dựa vào rất gần, hô hấp phả vào mặt đối phương.
Ánh mắt Kim Thị Thị dừng ở đôi môi của Tiêu Cận, cô chớp chớp lông mi cong vút sau đó nhẹ nhàng nhắm lại mắt.
Giọng nói của Tiêu Cận khàn khàn, “Kim Thị Thị, em biết tôi là ai không?”
Khóe môi Kim Thị Thị nhếch lên tạo thành một hình vòng cung xinh đẹp, ngoan ngoãn trả lời: “Biết, anh là quỷ hẹp hòi Tiêu Tiêu!”
Tim của Tiêu Cận như đánh trống.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ trước mặt hơi ửng đỏ, hàng lông mi bất an rung lên giống như cây quạt nhỏ. Cánh môi đỏ tươi mang theo chút nước, hơi mím lại.
Anh thu lại ngón tay mình, cả người không khống chế, cúi người về phía đôi môi màu đỏ tươi kia.
Nhưng vào lúc này, Kim Thị Thị đột nhiên mở mắt ra, cái mũi nhỏ thanh tú của cô nhăn lại, kinh hỉ mà nói: “Em nghe thấy được, anh ăn bánh kem vị dâu tây đúng không?” Cô chắp hai tay lại, đôi mắt to ươn ướt, “Cầu xin anh, cho em một miếng thôi, được không?”- ---Đọc FULL tại truyenfull.com---
Tiêu Cận: “……”