Harry đang nằm trên giường nghĩ đến chuyện Gringotts thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Draco đi vào.
"Chiều cậu đi đâu thế, sao không dùng bữa tối." Draco cau mày nhìn Harry đang nằm xoãi trên giường.
"À, tôi đi cùng Hermione đến chỗ bác Hagrid." Harry xoay người ngồi dậy, nói đầy hưng phấn, "Hermione thật là giỏi quá, rõ ràng lớn lên ở gia đình Muggle như tôi, thậm chí ba mẹ bạn ấy còn không phải là Phù thuỷ, thế mà bạn ấy lại biết nhiều như vậy..."
"Cái gì?! Có nghĩa là Granger là một đứa Máu Bùn á?!" Draco nhướn một bên lông mày, "Mà sao cậu lại có thể ở cùng đứa Máu Bùn đó trong cái nhà của lão người hầu kia cả một buổi trưa?!" Hắn bất giác đề cao giọng, rồi chỉ vào chiếc bánh đá Harry đặt ở một bên, "Với cả đây là cái quái gì đây, sao lại xuất hiện ở chỗ này!"
Máu Bùn? Harry không biết nó có nghĩa gì, nhưng cậu có thể đoán ra đó tuyệt đối không phải lời hay.
"Sao tôi lại không thể? Vả lại bác Hagrid và Hermione đều là bạn của tôi, tôi không cho phép cậu gọi hai người họ như vậy." Harry bực bội cau mày, "Với lại nơi này cũng là phòng tôi, tôi muốn để cái gì thì để..."
"Dừng lại, Potter, tôi cho rằng cậu vẫn còn nhớ rằng mình là một Slytherin."
"Ồ, thật cảm ơn cậu đã nhắc. Suýt chút nữa thì tôi vẫn cho rằng tôi đang ở nhà Dursley đấy." Harry cười giận dữ, cậu nhớ lại sự lo lắng và nghi ngờ của bác Hagrid với kết quả phân nhà trong cuộc trò chuyện chiều nay. "Thứ nhất, tôi là tôi, nếu hành vi có gì không hợp, tôi nghĩ chỉ có Slytherin mới có tư cách dạy dỗ tôi."
"Ờ rồi, cậu là Harry Potter. Chúa cứu thế vĩ đại lớn lên ở thế giới Muggle. Tôi phát ngán với cái vẻ thân thiện của cậu, hy vọng cái đầu bị nhét đầy nước mũi của quỷ khổng lồ có thể thanh tỉnh một chút."
Ký ức chịu nhục nhã ở lớp Độc dược đã bị hòa tan bởi sự vui vẻ của buổi trà, giờ đây lại lần nữa phóng đại trong đầu Harry, cậu kiềm chế không nổi nữa, nhảy khỏi giường rống to với Draco: "Thật lòng mà nói thì người bạn thất bại nhất của tôi là cậu! Cậu có thể đi tìm lão dơi kia, ý tôi là người cha đỡ đầu vĩ đại của cậu ấy, đổi cho cậu bạn cùng phòng hoặc là ở riêng một phòng xa hoa gì đó cũng được, tôi nghĩ cha cậu cũng rất vui lòng làm tất cả vì đứa con bé bỏng của ổng đó."
Blaise đang cùng Nott bàn luận về tiết Bay sắp tới thì cửa đột nhiên bị đá mở, Draco nổi giận đùng đùng bước đi vào, nắm cổ áo Nott quát tháo lên: "Mày! Qua ở với Potter mau! Ở chung với nó thêm một giây nữa thì tao chết ngạt."
Nott khó hiểu bị bắt dọn tới phòng Harry. Draco thì không ngừng quở trách tật xấu của Harry, Blaise khoanh hai tay trước ngực dựa vào tường trêu đùa: "Như thế nào, ở gần 'chúa cứu thế' quá nên vỡ mộng à, không phải cậu đã sùng bái cậu ta từ nhỏ hả, nguyện vọng lớn nhất cũng là trở thành bạn của cậu ta." Draco nhảy dựng lên đẩy nó, Blaise chỉ cười chạy khỏi phòng.
Ngày đó qua đi, Draco không bao giờ đi cùng Harry nữa, ngay cả ngồi ở bàn ăn cùng phải cách vài người, Pansy thọc thọc Blaise, tò mò hỏi nó hai người làm sao vậy, Blaise tỏ vẻ đầy ẩn ý: "À, bọn họ ấy hả, cãi nhau tách ra ở riêng rồi." Đưa tới cái trừng mắt đầy hung hăng của Draco.
.
Cuối cùng cũng tới tiết Bay mà tất cả tụi học sinh chờ mong. Harry thật sự rất chờ được học bay, mong muốn này mãnh liệt hơn tất cả những điều gì khác. Hồi trước nghe Malfoy thổi phồng là hắn bay rất tốt — ừ thì từ sau lần cãi nhau đó, Harry và Malfoy bắt đầu gọi nhau bằng họ, Malfoy còn cố ý nhấn mạnh từ 'Po', ồm ồm đến nỗi nghe nó như Pott ấy — hắn vẫn luôn oán giận năm nhất không được chổi bay của mình theo, không thể gia nhập đội Quidditch được. Không chỉ có Malfoy, mà hầu hết các phù thuỷ đều thích nói về bay và Quidditch, có hôm Harry cũng nghe thấy Ron kể hành lang là nó từng cưỡi cái chổi của anh nó, suýt chút nữa đụng phải một cái ô tô ở Hang Sóc. Harry thường xuyên mơ thấy một chiếc xe máy bay, nên cậu luôn có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ với bay.
Vào giờ học bay, Neville xui xẻo lại gặp chuyện, nó té ngã gãy tay. Trước khi bà Hooch đưa nó đến bệnh xá đã cảnh cáo các học sinh khác tuyệt đối không được tự ý bay. Ngay khi bà Hooch đưa Neville rời đi, Harry đã nghe thấy Malfoy cười ha hả, nhặt trái cầu Gợi nhớ của Neville trên mặt đất lên.
"Đưa lại đây!" Harry nghe thấy Hermione hét to.
"À, là con Máu Bùn ngay cả chổi còn không gọi lên được." Malfoy cười càng lợi hại hơn, "Để tao ngẫm lại, hay là tao đặt nó lên cây để thằng Longbottom đi lấy nhé?"
Malfoy nhảy lên cán chổi và bay vút lên, lại cúi đầu nhìn về phía Harry: "Potter, sao mày không đứng ra bênh con Máu Bùn đó. Tao còn tưởng rằng mày định muốn yêu đương với nhỏ đó."
"Tôi nói lại lần nữa, cậu không được gọi Hermione như thế. Dù cho não cậu nhỏ tới nỗi không nhớ được tên người khác đi nữa."
"Không, tao cho rằng ngài Slytherin rất nguyện ý tao gọi như vậy."
"Tôi nói lại, ngoại trừ học cách sỉ nhục người khác, cậu có thể nghĩ ra cái gì mới mẻ được không?"
"Mày không cảm thấy chuyện tao đang làm rất mới mẻ sao. Mày chưa từng bay đúng không, Potter."
Harry cầm cái chổi lên, Hermione bị Malfoy làm cho tức tới nỗi quên là phải ngăn Harry lại.
Malfoy thấy Harry bay lên thì có chút giật mình, ngay khi Harry lao về phía hắn thì hắn lộn một vòng để tránh khỏi cậu, làm phía dưới hét lên kinh hãi, thậm chí còn có tiếng vỗ tay. Xem ra hắn không có khoác lác, khả năng bay của hắn xác thật rất có kỹ năng.
"Không bằng vậy đi." Malfoy giơ quả cầu Gợi nhớ quay đầu nhìn về Harry vừa bay ngang qua hắn, kéo dài chất giọng lười biếng, "Chúng ta ai bắt được nó trước thì được xử lí, giống như Quidditch ấy, rất công bằng."
Nói xong, Malfoy ném mạnh quả cầu về phía trước, rồi cưỡi chổi theo. Harry phản ứng ngay lập tức, nhoài người về phía trước bay theo Malfoy như một mũi tên chệch khỏi dây đàn, cảm giác như bẩm sinh đã biết phải làm gì.
Malfoy bay thật ổn, mà lúc này Harry phát hiện trái cầu bắt đầu rơi xuống dưới, cậu chặn cái đầu chổi, làm Malfoy loạng choạng và bay xuống, sau đó đột nhiên dựng thẳng cái chổi và tiếp được trái cầu trước khi nó chạm đất. Bắt được nó, Harry có chút đắc ý ngẩng đầu, phấn chấn nhướn một bên mày với Malfoy đang bực tức.