Vạn Phương đã sớm tế luyện thành công Kim Ngân hồ lô của Kim Ngân Đồng Tử, liền cùng Lô Hồng Anh điều khiển món pháp khí này... Bàn tay trắng nõn ngọc ngà khẽ giơ lên, biến Kim Ngân hồ lô thành to lớn mấy trượng, cùng Lô Hồng Anh ngồi lên, vỗ một cái lên miệng hồ lô thả Kim Ngân Sa để hộ thân, lúc bấy giờ mới thong thả bay đi.
Trần Thất đưa mắt nhìn hai cô nương rời đi, trong lòng không tránh khỏi cảm khái vô cùng, thầm nghĩ: "Bây giờ ta cũng coi như người trong tiên đạo, ngay cả cơ thiếp và đồ nhi cũng có thể bay qua bay lại trên trời. Chỉ hận chính bản thân ta ngoại trừ hỏa nha được biến hóa thì thật chẳng có món pháp khí phi độn nào, viên Ô Kim Vân Quang kia cũng chẳng thể dùng tốt, còn không bằng Kim Ngân hồ lô của Vạn Phương bay thật nhanh."
Mấy món pháp khí trong tay tên tiểu tặc này, tháp Kim Cương, Tử ngọc giản, hai cây phi kiếm Bích Cương và Bạch Hồng, còn có Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh đều không thích hợp để bay lên trời chui xuống đất. Ô Kim Vân Quang mà hắn tự mình tế luyện trái lại là một món pháp khí chuyên dùng để phi độn, nhưng bản thân Trần Thất tu vi nông cạn, cũng không tế luyện được mấy tầng cấm chế, thậm chí còn chưa được coi là ở bậc pháp khí, chỉ là ỷ vào sử dụng chất liệu kì dị của Tinh thần thạch mới có thể bay lên không trung, nếu dùng vật tầm thường thì bây giờ cũng chỉ có thể nhìn thôi.
Thời gian Trần Thất tu luyện cũng khá lâu, biết rằng muốn tu luyện pháp khí cũng không hề dễ dàng như vậy. Pháp khí này càng tế luyện về sau, thêm mỗi tầng cấm chế lại càng thêm khó khăn, tu sĩ luyện khí bình thường cả đời cũng chỉ tế luyện được một hai pháp khí, để tránh bị phân tâm quá nhiều thì uy lực mỗi món pháp khí đều không lớn lắm. Đệ tử của danh môn đại phái, thậm chí còn không muốn tự mình tế luyện pháp khí, mà là thừa kế vật được chân nhân tu luyện, bổ sung qua nhiều đời, sau nhiều năm tế luyện một món pháp khí đến tầng cấm chế cực cao.
Trần Thất vốn cũng chưa từng muốn dùng thêm nhiều công phu trên Ô Kim Vân Quang này, chỉ cần đủ dùng là được, chỉ là tu luyện Thái Thượng Hóa Long quyết khó khăn, chậm chạp tịnh tiến, mấy lần bế quan trái lại đã thuận tay tế luyện Ô Kim Vân Quang được năm tầng cấm chế.
Tên tiểu tặc này trầm ngâm một hồi, gọi đến một đám tiểu dơi tinh thuộc hạ, chọn lấy một con nhìn nhanh nhẹn, bảo nó quay về núi Phù Lăng báo tin, còn mình vẫn quay trở lại trong Kim Ngân động ẩn nấp.
Lần này Trần Thất tu luyện chưa được nửa ngày, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào náo động bên ngoài động phủ, hắn nhướn mày một cái, mở mắt ra lập tức nhìn ra ngoài động thấy có hai nhóm người đang đấu pháp. Mà một trong hai nhóm ấy hắn cũng quen biết, chính là Loan Hề và Trư Cửu Cương đã lâu không gặp, nhóm người còn lại thì rất lạ mặt, là ba đồng tử mặc áo đen, mỗi người thúc giục một ổ quái trùng, cùng với Loan Hề và Trư Cửu Cương đấu không phân thắng bại.
Con dơi tinh nhỏ thủ hạ của Trần Thất bởi vì phải trông chừng động phủ, hò hét hai tiếng lại bị ba đồng tử áo đen kia điều khiển yêu trùng gặm cắn nên cả người run rẩy, giãy dụa trên mặt đất. Chỉ nhìn vào hắc khí trên người con dơi tinh Trần Thất liền biết ngay là trúng phải độc dược kì lạ, mặc dù bọn chúng dù sao cũng có chút tu vi Phật pháp, có thể chống cự lại trong chốc lát ngắn ngủi, nhưng cùng lắm cũng chỉ giữ mạng được một giờ ba khắc mà thôi.
Trần Thất thấy thế trong lòng cả giận, thầm nghĩ: "Loan Hề và Trư Cửu Cương thì thôi đi, ba đồng tử áo đen này cũng thật ngang ngược, còn chưa thèm hỏi ra xanh đỏ đen trắng, đã hạ thủ với đồng tử giữ cửa của ta. Trước hết ta cứu mạng mấy con dơi tinh này đã rồi mới tìm bọn họ nói đạo lí sau." Thân mình Trần Thất nhẹ nhàng, nhờ vào thân pháp chạy nhanh ra ngoài động phủ, còn mấy con dơi tinh mệnh tốt thì chật vật hành lễ với lão gia nhà mình, Trần Thất bận rộn khoát tay ngăn lại, trước tiên thả Ô Kim Vân Quang ra, đẩy mấy thứ quái trùng đang quanh quẩn bên ngoài động phủ ra, lúc này mới vận khởi Thái Thượng Hóa Long quyết độ vào trong cơ thể những con dơi tinh nhỏ.
Thái Thượng Hóa Long Quyết không gì không thể cắn nuốt, Trần Thất tu luyện ngày càng tinh thâm, chưa cần đến một giờ ba khắc đã hoàn toàn nuốt lấy độc bên trong mấy con dơi tinh, luyện hóa thành Chân Long Kình Khí. Trần Thất khoát tay để những con dơi tinh này vào trong động phủ coi sóc cửa nhà, lại dùng Ô Kim Vân Quang che kín động phủ như cũ, lúc này mới nghiêng đầu nhìn lên trời, quát lớn:
- Các ngươi tự giao đấu thì thôi đi, sao dám đả thương đồng tử canh giữ động của ta?
Ba đồng tử áo đen kia thấy Trần Thất thả ra một đám mây lửa, nhìn không thấy tình huống phía bên dưới, nhưng cũng vẫn làm ngơ, kiêu ngạo ngang ngược như cũ. Một đồng tử trong đó đeo vòng vàng trên lỗ tai quát lên:
- Chúng ta cùng người khác đấu pháp, đồng tử nhà ngươi lại bỗng nhiên đến gào thét oa oa, ta liền dạy dỗ bọn chúng một phen, ngươi còn dám tới lắm lời nữa, vậy thì chịu bị Xích Kim Phong của ta cắn chết đi.
Tên tiểu tặc Trần Thất tính tình nào có tốt gì đâu? Lúc nãy hắn không ra tay ngay là bởi vì Loan Hề và Trư Cửu Cương cũng có xung đột với hắn. Mà bây giờ những đồng tử này dám nói năng vô lễ với hắn, hắn cũng không khách khí nữa. Ba đồng tử áo đen này mỗi người điều khiển một loại dị trùng, đám dị trùng này đơn lẻ từng con một thì thôi, nhưng một khi kết nối thành một đám lớn sẽ trở nên rất khó đối phó phòng vệ, ngay chính Loan Hề và Trư Cửu Cương cũng chỉ có thể trước tiên dùng Diệt Tình Sát và Mậu Thổ Thần Cương che trước người, sau đó mới vận dùng pháp thuật nghênh đón tiếp chiêu.
Chỉ là ba đồng tử áo đen thao túng dị trùng này hết sức lợi hại, lại không sợ hãi Cương Sát khí, nhào vào hai người được hộ thân bằng sát khí và cương khí, cũng chỉ là ngừng cắn một lát, nghe thấy tiếng xào xạc bên tai, lại có thể cắn gặm được Diệt Tình Sát của Loan Hề và Mẫu Thổ Thần Cương của Trư Cửu Cương đến mức mòn vẹt, khiến cho hai người chỉ có thể không ngừng thúc giục pháp lực, không dám để những con dị trùng này lại gần người.
Trần Thất cũng coi là trải qua nhiều trận chiến nên kinh nghiệm đấu pháp rất phong phú, thấy vậy lập tức hiểu ra những con dị trùng này e là có ít nhiều cổ quái , mà Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp thao túng nguyên khí thiên địa của mình nói không chừng chính là món bổ dưỡng cho đám dị trùng này. Vì thế vận chuyển huyền công quát lớn một tiếng, nghịch chuyển âm dương của Thái Dương Thân Lô trong đan điền nhốt thân xác của mình vào trong đó, thực sự thả ra chân thân của Thôn Nhật Hỏa Viên.
Mà chân thân Thôn Nhậ Hỏa Viên này chính là Thái Dương Chân Hỏa chí thuần được tinh luyện, thân thể trời sinh chân hỏa, không có một chút máu thịt, cũng không có chút tạp chất nào, căn bản không hề sợ bị những thứ dị trùng này gặm cắn.
Trần Thất chỉ tay một cái, Hỏa Vũ Tiễn trong hai loại pháp thuật hắn tu luyện tinh thâm nhất liền cùng lúc bay ra, bay mươi hai Hỏa Vũ Tiễn trong nháy mắt đã tạo thành một màn lưới lửa quay ngược lại vây quanh Xích Kim Phong của tên đồng tử áo đen vừa đối đáp với hắn lúc nãy. Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất cũng lấy Thái Dương Chân Hỏa làm chân nguyên, hỏa lực vừa nhanh vừa mạnh, những thứ dị trùng này tuy rằng trời sinh mạnh mẽ nhưng cũng không thể chịu nổi bị chân hỏa bậc này thiêu đốt, kêu la những tiếng chít chít kì quái, rào rào rơi từ trên trời xuống. Chỉ là thân thể những con dị trùng này cũng thật lợi hại, bị chân hỏa của Hỏa Vũ Tiễn nung đỏ lại còn chưa chết ngay lập tức, chỉ có phần cánh mềm mại yếu ớt nhất bị đốt cháy rơi trên mặt đất, còn người bị đốt đến cháy đen, nhưng ném xuống đất giãy dụa cũng không hề chết.
Trần Thất vừa ra tay một lần, ba đồng tử áo đen liền cùng kinh ngạc, Trần Thất sử dụng Thái Dương Chân Hỏa vừa khéo khắc chế pháp thuật của bọn họ, nhất là tên đồng tử áo đen đeo khuyên tai vòng vàng hết sức thương tiếc Xích Kim Phong, lập tức mắng to:
- Ngươi cái đồ khốn này, lại dám đả thương Xích Kim Phong của tiên đồng nhà ngươi, ta đã biết động phủ của ngươi ở chỗ này rồi, không quản là dùng thủ đoạn gì nhất định không để ngươi toàn mạng.
Trần Thất ha ha cười nói:
- Cũng chưa biết là ai sẽ xin tha đâu, các ngươi dám uy hiếp đến Thất gia gia nhà ngươi, ta tất nhiên sẽ không để các ngươi thoát thân.
Nắm tay Trần Thất chỉ lại một lần nữa, bảy mươi hai Hỏa Vũ Tiễn hợp nhất, lập tức hóa thành một đạo gió xoáy của Hỏa Long Bàn, dị trùng của ba đồng tử áo đen nuôi dưỡng tuy hung ác nhưng không thể bằng với pháp thuật sắc bén này của Trần Thất. Mặc dù bị chủ nhân thúc giục ào ạt nhào tới chặn lại nhưng đều bị chân hỏa đốt cháy, rơi xuống như mưa, trong chốc lát đã không thể cản lại. Ba đồng tử áo đen cũng chẳng thương tiếc mấy, nhưng cũng không còn cách nào khác, mắt vừa thấy Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất hợp nhất đã đánh giết hết bọn họ, từ trên thân một đồng tử áo đen bỗng bay ra một đạo ánh sáng năm màu tuy khá yếu ớt nhưng lại đỡ phía trước thân ba đồng tử áo đen, Hỏa Vũ Tiễn hợp nhất của Trần Thất lại không thể xuyên qua đâm thủng được.
Trần Thất đang định cho nổ cả bảy mươi hai Hỏa Vũ Tiễn, cho đối thủ biết mùi lợi hại mà ngoan ngoãn, lại nghe thấy từ trên ánh sáng năm màu truyền ra một giọng nói êm ái dễ nghe.
- Ba đứa nghịch ngợm các ngươi lại để cho người ta đả thương cổ trùng, quay về để xem ta dạy dỗ các ngươi ra sao. Mau cứu lấy những cổ trùng bị thương rồi nhanh chóng quay về núi, những người này các ngươi đối phó không được, đợi sư nương ra tay đi.
Ba đồng tử áo đen kia cùng khom người nói:
- Hết thảy do sư nương làm chủ.
Sau đó mỗi người liền theo ánh sáng chui xuống đất, ném ra một cái túi đỏ sau lưng, phun ra quang khí màu đỏ tím thu lại những con dị trùng bị chân hỏa thiêu hủy mà chưa chết lại.
Trần Thất cười ha ha, bỗng nhiên trong lòng động một cái, thu hồi lại hết bảy mươi hai Hỏa Vũ Tiễn, liếc mắt nhìn Loan Hề và Trư Cửu Cương một lượt, cũng không nói chuyện gì, chỉ nhìn xem hai bên sẽ đối đáp nhau như thế nào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Loan Hề tức giận đến trắng xanh, nàng cũng là đệ tử chân truyền của tam phái lục đạo, tu luyện đạo pháp số một, chỉ vì những dị trùng của đồng tử áo đen này quá mức cổ quái mà bản thân cũng không có bao nhiêu linh thức, Diệt Tình Sát của nàng không ứng phó đến được, lúc này một chịu nhục một lần. Cuối cùng lại bị tên tiểu tặc Trần Thất cứu, Loan Hề lạnh lùng quát:
- Quay về nói với nữ nhân chanh chua nhà ngươi đi, đừng tưởng chỉ bằng mấy con côn trùng nhỏ là có thể ngang ngược hoành hành, lần sau để ta gặp lại, tuyệt đối sẽ không để các ngươi được tốt lành.
Ba đồng tử áo đen kia cùng cười nhạt, nói lớn:
- Nếu không phải có người cứu các ngươi, bây giờ làm gì tới lượt các ngươi khoác lác tới mức này, có bản lĩnh thì hãy đến Thiên Cổ giáo tìm chúng ta cùng nhau đấu một trận, lần này chúng ta ăn người còn làm bao nhiêu cổ trùng bị đốt, quay về còn phải chịu phạt, không có tâm trạng để ý ngươi.
Loan Hề vừa mới tu thành Diệt Tình Sát, pháp thuật trong sư môn có rất nhiều còn chưa kịp tu luyện nên lúc này mới có chút thua thiệt. Nghe ba đồng tử áo đen ẩm ĩ thì trong lòng chôn giấu biết bao nhiêu lời, thầm nghĩ: “Đáng tiếc là kiếm khí của sư phụ trong cơ thể ta đã đưa cho Trư Cửu Cương, nếu không bây giờ một kiếm chém xuống là đã sớm giết sạch mấy tiểu tử vô liêm sỉ này, cần gì phải bực bội tới mức này? Sau này ta tu thành Diệt Tình Kiếm Sát của bổn môn nhất định sẽ đi phá tổng đàn của Thiên Cổ giáo bọn chúng, để những thứ mắt mù này biết được lợi hại của Diệt Tình Đạo ta.”
Loan Hề không chịu mở miệng đôi co, Trư Cửu Cương cười ha hả cũng không nói gì, Trần Thất lại có tâm tư khác, trái lại để cho ba đồng tử áo đen kia thập phần phách lối huênh hoang. Chúng cảm thấy có sư nương mình ra tay liền thoải mái thu lại những cổ trùng bị thương, không thèm coi những đại địch trước mắt ra gì.
Trần Thất mặc dù không thu lại Hỏa Vũ Tiễn nhưng cũng có thể phát huy toàn bộ uy lực, chỉ đợi đến khi những đồng tử áo đen này thu lại những cổ trùng bị thương, lại thu hồi cả ánh sáng năm màu thì lúc này mới thoáng buông lỏng cổ tay, làm ra vẻ như muốn thu lại Hỏa Vũ Tiễn. Ba đồng tử áo đen kia quả nhiên thoải mái coi như Trần Thất sợ bọn họ.
Trần Thất cười ha ha nhìn bọn họ thực sự thu lại ánh sáng năm màu, lúc này mới chỉ bảy mươi hai Hỏa Vũ Tiễn của mình:
- Các ngươi bình thường quen hung ác ngang ngược, thế mà còn không biết động não, hai bên đấu pháp lại dám thu lại thủ đoạn, thật là tự mình tìm cái chết, Hỏa Vũ Tiễn nổ cho ta.