“Kim Cương Tháp đã bày rõ không thể phi hành, Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh chính là một pháp khí kì diệu bồi dưỡng linh dược tiên thảo, kiêm động phủ, Tử ngọc giản tuy có thể dịch chuyển hư không, nhưng ngày sau nói không chừng còn cần trả lại cho Ứng Ưng, hơn nữa cũng không phải vật dùng để phi thiên độn địa, cũng không cần cân nhắc nữa. Lại nói tiếp, trong tay ta cũng không có pháp khí phi độn, đáng tiếc kiện Ngũ Độc Đào Hoa Trướng của Lý trưởng lão ngược lại cũng là một kiện pháp khí phi độn, chỉ là nay cũng rơi vào tay nhân vật thần bí kia, xem như người tài giỏi không được trọng dụng.”
“Ta tuy không có pháp khí phi độn dùng thích hợp, nhưng nay muốn tế luyện một kiện lại cũng không khó. Ba ngàn lẻ một khối Tinh thần thạch, trời sinh đã có đối kháng lực hút của đại địa, lơ lửng trên không, chỉ cần hơi tế luyện thêm liền là một kiện pháp khí phi độn. Huống chi... trong tay ta cũng không thiếu quyết pháp tế luyện loại pháp khí này.”
Trần Thất có được ba trang sách vàng, trong đó một tờ Hỏa Nha Trận hắn đã tế luyện ra toàn bộ nội dung. Hỏa Nha Trận diễn sinh bốn mươi chín loại pháp thuật, trong đó có một loại Hỏa Vân Cấm Pháp. Ở trong vân pháp, Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Pháp xưa nay được xưng số một, nhưng bộ pháp thuật cưỡi mây này, trừ phi độn thì không còn sở trường, lúc đối địch tuy có chút khả năng phòng thân nhưng cũng rất yếu. Cho nên rất nhiều người đều thích đem pháp thuật khác xen vào trong Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Pháp, chỉ là tập hợp tu luyện như vậy thường thường sẽ giảm tốc độ Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Pháp, có được có mất. Hỏa Vân Cấm Pháp tuy ở trong rất nhiều Vân Cấm pháp thuật, xếp hạng hơi kém hơn Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Pháp, nhưng lại cực kỳ hợp hỏa hệ đạo pháp, so với dùng hỏa hệ pháp quyết hỗn hợp Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Pháp tu luyện ra Vân Cấm pháp thuật hoặc là Vân Độn pháp khí đều cao minh hơn rất nhiều.
Trần Thất tu luyện đạo pháp vẫn thiên về hỏa hệ, hơn nữa thiên hướng Thái Dương Chân Hỏa nhất mạch, tu luyện Hỏa Vân Cấm Pháp chính là thích hợp. Có điều tu vi của hắn mới đạt tới tầng luyện khí cảm ứng, tu luyện ra Hỏa Vân Cấm Pháp nhiều nhất cũng cùng lắm có thể rời mặt đất trôi nổi, so với đi bộ không nhanh hơn bao nhiêu, vì tu vi hắn hạn chế nên cũng không có nhiều công dụng.
Trần Thất cũng biết điểm này, nhưng hắn cũng từng nghĩ có Tinh thần thạch nơi tay, loại chuyện này liền không phải lo. Lấy Tinh thần thạch làm căn cơ, Hỏa Vân Cấm Pháp là phụ trợ, một kiện vân độn pháp khí này tế luyện ra, tuy chịu giới hạn trong đạo hạnh cảnh giới của Trần Thất thì tốc độ chưa chắc cực nhanh, nhưng ngày bay mấy trăm dặm lại cũng không quá khó. Dùng để chạy trốn hay đuổi theo địch có lẽ không thể, nhưng dùng để đi đường dài thì cũng có thể vận dụng. Ít nhất tránh ở trong một vân quang, so với hắn đội mưa đội gió, phơi nắng, giống như liều mạng vỗ hai cánh phi hành thì tiết kiệm tâm sức hơn nhiều.
Trần Thất tế luyện phi độn pháp khí, trái lại có một nửa là cực kỳ hâm mộ Ngũ Độc Đào Hoa Trướng của Đào Hoa giáo Lý trưởng lão, còn có một nửa chính là lúc muốn mang theo người khác phi độn, có thể không cần bại lộ Kim Cương Tháp, Tử ngọc giản của mình. Hứa Lý cùng Ứng Ưng cùng hắn có tình cảm huynh đệ, trái lại cũng không sợ, đám người Vạn Kỳ cùng La Phù lục nữ đều là lúc ấy bất đắc dĩ, về sau Trần Thất liền có lo lắng bị người ta nhìn thấu chi tiết của mình, có một kiện vân độn pháp khí này thì ngày sau liền không cần lo lắng nữa. Có một ít nữa, đó là tiều tặc đầu này cũng muốn ngày sau khi đi đường sẽ thoải mái hơn một chút, không cần luôn vất vả như vậy.
Trần Thất cũng không sợ phá vỡ đại trận Tinh thần thạch này biến thành, bởi vì đại trận này cùng tòa động phủ cổ tiên nhân kia vốn là một thể, sau khi bị hắn đem những Tinh thần thạch này đi thì tòa đại trận liền tự phá, loại lo lắng này là thừa. Hắn ở Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh tìm một vòng, nhìn trúng một khối Tinh thần thạch màu vàng tím. Trần Thất cũng không bỏ được dùng những Tinh thần thạch đã khai khẩn ruộng thuốc kia, liền đem ánh mắt đặt ở trên những Tinh thần thạch trụi lủi, màu sắc đẹp quét tới quét lui. Những Tinh thần thạch này đều là thi hài thiên ma vực ngoại hư không biến thành, mỗi một khối kích thước, màu sắc, hình dạng đều không giống nhau. Trần Thất lựa chọn khối màu vàng tím, trên có rất nhiều hoa văn nhỏ như màu gấm, kích thước chừng mười mẫu, hình dạng rất bất quy tắc, bên trên trụi lủi, cũng không có bất cứ thứ gì.
Trần Thất sau khi lựa chọn khối Tinh thần thạch này thì đưa tay khẽ điểm, liền đem sáu mươi hai con Hỏa Nha mình nuôi dưỡng cùng bay ra, quay chung quanh khối Tinh thần thạch bắt đầu đốt. Tuy Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp diễn sinh pháp thuật Hỏa Xà Vô Song lợi hại hơn, nhưng Hỏa Vân Cấm Pháp hắn muốn dùng tế luyện khối Tinh thần thạch này chính là pháp thuật trong Hỏa Nha Trận, cho nên vẫn là Hỏa Nha Trận đạo quyết thích hợp hơn, huống chi Hỏa Xà Vô Song chỉ cần hỏa hệ nguyên khí là được, không phải Thái Dương Chân Hỏa hỏa lực tinh thuần, tu luyện ra vân độn pháp khí thì phẩm chất còn kém hơn một bậc.
Trần Thất trực tiếp ở trong Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh tế luyện pháp khí, con cóc Tiểu Kim kia ở trong đỉnh ngồi nhìn chủ nhân mình tựa như muốn tế luyện pháp khí, liền hô một tiếng, mấy chục con linh thú trong đỉnh cùng nhau bay lên, đều tự phun ra yêu khí, nó còn sợ không đủ lấy lòng liền đem trung ương Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh, ngũ hành nguyên khí trong một cái ao ngũ hành nguyên khí điều động lên, cũng hóa thành một đạo cầu vồng năm màu tập trung trên khối Tinh thần thạch đó.
Trần Thất chưa từng đoán được con cóc Tiểu Kim này ra sức như thế, suýt nữa đã bị những nguyên khí dư thừa chợt tới kia đem mình đẩy ra ngoài Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh. Cũng may hắn trải qua ải luyện khí cảm ứng, đạo tâm lại có tinh tiến, lúc này mới ổn định đầu trận tuyến, đem những trợ lực đến từ bên ngoài đó lẫn vào trong pháp lực của mình, cùng lắm hai ba canh giờ liền đem khối Tinh thần thạch này luyện hóa thành một Ô Kim Vân Quang.
Trần Thất ỷ vào Hỏa Nha Trận tu thành đạo lực, đem pháp quyết Hỏa Vân Cấm Pháp luân phiên đánh ra, vô số phù lục tung bay, nhất nhất ấn vào trong Ô Kim Vân Quang này. Trước sau lại là ba bốn canh giờ, đoàn vân quang này mới co rút lại, mau chóng xoay tròn lên, theo ý niệm của Trần Thất từ trong Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh bay ra.
Trần Thất tuy tế luyện gấp gáp, nhưng được nhiều linh thú kia trong Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh, còn có Tiểu Kim điều động ngũ hành nguyên khí làm trợ lực, ở trong nửa ngày tế luyện ngắn ngủi đã đem vân quang này tế luyện ba tầng Hỏa Vân Cấm Pháp, vận dụng hẳn lên, đã lớn nhỏ tự nhiên điều khiển như ý, miễn cưỡng tính là một kiện vân độn pháp khí.
Trần Thất mừng rỡ đem Ngũ Khí Tạo Hóa Đỉnh thu lại trước, đem vân quang này co thành kích cỡ bàn tay, lúc này mới cẩn thận hẳn lên.
Tiểu tặc này nhìn một hồi lâu bỗng thầm nghĩ: “Ta nhớ nhìn thấy rất nhiều đại yêu luyện thành sát khí, thậm chí Điêu Tuyết, Loan Hề, những đệ tử Tam phái Lục đạo này cũng chưa từng có phi độn pháp khí, chẳng lẽ vật ấy có chút thưa thớt, hay là bọn hắn khinh thường sử dụng?”
Ý niệm này của Trần Thất chỉ là khẽ chuyển liền tự bỏ qua, dù sao loại sự việc này ở đáy lòng hắn cũng không tính quan trọng như thế nào. Nhưng Trần Thất lại không biết suy nghĩ của hắn đã tiếp cận chân tướng. Phải biết pháp khí tế cần rất nhiều thời gian, hao phí tinh lực càng nhiều hơn, người tu luyện cả đời cũng chỉ có thể có rảnh rỗi tế luyện một hai kiện pháp khí mà thôi. Giống như Tam phái Lục đạo môn phái lớn như vậy, pháp khí cất chứa trong môn chưa chắc nhiều mà có khi còn rất ít. Bởi vì bọn họ đều biết pháp khí không phải lấy số lượng cao thấp, mà là lấy số tầng tế luyện cấm chế để chia mạnh yếu, cho nên môn phái lớn ngược lại càng thích đem một kiện pháp khí thầy trò truyền thừa, trải qua mấy đời tế luyện cho nên pháp khí cấp thấp cũng thường rất ít.
Cho dù những đệ tử thiên phú không đủ xuất sắc, không có hy vọng kế thừa một kiện truyền thừa pháp khí trong môn cũng sẽ cẩn thận lựa chọn, tế luyện pháp khí nhiều lấy phụ trợ đầu pháp làm chủ, dù sao tùy thân pháp khí là vật an thân lập mệnh, như là phi độn pháp khí thường bị người ta bỏ qua. Ngày sau tu vi đạt rồi thì phi độn pháp thuật rất nhiều, cho dù không học phi độn pháp thuật thì bằng đạo lực của mình cưỡi gió cũng có thể được. Lãng phí thời gian đi tu luyện một kiện pháp khí đấu pháp sử dụng không tới, đối với đại đa số tu sĩ mà nói thì mười phần không đáng.
Cũng chỉ có Trần Thất có được rất nhiều Tinh thần thạch, tài liệu thật sự quá tốt mới có thể muốn tế luyện một kiện phi độn pháp khí. Nếu không có những Tinh thần thạch đó, Trần Thất cũng sẽ không làm việc này, dù sao hắn vẫn là có thủ đoạn phi hành, có nhiều thời gian rảnh, không bằng đi tu luyện đạo pháp trên bốn trang sách vàng.
Trần Thất đóng cửa tu luyện chừng một ngày, nay hắn coi như là người rảnh rỗi, hơi có chút thoải mái liền muốn ra ngoài, thử diễn một đoàn Ô Kim Vân Quang Hỏa Vân Cấm Pháp tế luyện này. Trần Thất đứng dậy rời cửa phòng, lại thấy ngoài cửa có một gã sai vặt áo xanh đang đứng đợi, thấy Trần Thất đi ra, gã sai vặt này liền tới làm lễ nói:
- Vị này là Thất công tử phải không? Thiếu gia nhà ta sai ta đến mời Thất công tử, ta chờ đã lâu, chỉ là thấy Thất công tử tựa như vẫn kê cao gối mà ngủ nên không dám tùy tiện gọi cửa.
Trần Thất hỏi:
- Công tử nhà ngươi là Vạn Kỳ Vạn công tử phải không?
Gã sai vặt áo xanh cười nói;
- Chính là thiếu gia nhà chúng ta.
Trần Thất hơi trầm ngâm, liền gật gật đầu, cười nói:
- Nếu đã như vậy thì ngươi liền dẫn đường đi.
Trần Thất đi theo gã sai vặt áo xanh này ra cửa, liền thấy có một chiếc xe ngựa rất hoa lệ. Hắn mỉm cười ngồi lên xe, gã sai vặt áo xanh kia phân phó một tiếng, mã phu đánh xe liền điều khiển chiếc xe, đi nửa canh giờ thì đến trước cửa một tòa nhà lớn. Trần Thất nghe được gã sai vặt áo xanh nói chuyện biết đến nơi rồi, lúc này mới bước xuống xe ngựa, nhìn thấy tám thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi, đều có chút phong thái nhẹ nhàng đang đứng ở ngoài cửa nghênh đón hắn, Vạn Kỳ cũng đứng ở trong đó.
Trần Thất thấy vậy thì trong lòng mừng thầm, nghĩ ngợi: “Đây nghĩ hẳn chính là Dương Châu Bát Anh rồi? Lúc ấy bọn hắn giết cha ta, nay bọn hắn lại đưa lên cửa cho ta, chờ ta nghĩ cái cớ sẽ chậm rãi đem những người này giết chết hết, trong lòng mới có thể vui sướng. Chỉ là chỉ giết bọn hắn cũng không tính hết giận, nhất định phải hơn tất cả bọn hắn mới không uổng công thủ đoạn ta học đạo.”
Trần Thất muốn tính kế em gái, gia tài của người ta, cho nên đối với Dương Châu Bát Anh trái lại cũng không hiện ra đối địch, ngược lại bởi vì duyên cớ Vạn Kỳ nên tỏ ra có chút thân thiết, trước mở miệng gọi một tiếng, cười nói:
- Vạn Kỳ huynh, đây đều là bạn tốt của ngươi sao? Vì sao bỗng nhiên muốn mời ta tới đây?
Cái gọi là “giấu dao dưới nụ cười” mới là trí tuệ, vui giận đều bày ở trên mặt chỉ là nông cạn. Trần Thất cười ha ha, bọn Vạn Kỳ nào biết đáy lòng tiểu tặc này suy nghĩ chủ ý độc ác như vậy? Vạn Kỳ vốn đang sợ Trần Thất không vui, thấy ý hắn không cho là đúng, lập tức trong lòng thoải mái, cố ý ở trước mặt các vị anh em kết nghĩa tăng thêm chút mặt mũi, lập tức liền cười nói:
- Những người này là anh em kết nghĩa của ta, tám người chúng ta hiệu là Dương Châu Bát Anh. Vị Thất công tử này chính là truyền nhân phái Thanh Thành, một thân đạo pháp quỷ thần khó lường. Ta từng tận mắt thấy, ngay cả lão ma đầu thành danh nhiều năm,cũng không dám làm càn đối với hắn.