Một hoa một thế giới, một cây một bồ đề, nhất niệm phân lưỡng giới, tâm không hóa thập phương.
Trần Thất chỉ cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó vỡ tan, vạn đạo hào quang trong thức hải như một ngọn núi nho nhỏ nhưng đầy đủ ầm ầm xuất hiện cũng mở ra đạo cảnh trong lòng. Chính là hắn không giống như Hứa Lý, diễn biến đạo cảnh cũng khác. Ngọn núi nhỏ nửa mây nửa mù này giống như lơ lửng trên không. Trên núi có hàng vạn đạo ánh sáng, giống như có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, chim bay cá nhảy, nhưng thay đổi một ý nghĩ lại giống trụi lủi, hoàn toàn không có sự sống. Cho dù bản thân Trần Thất cũng không biết cảnh trí trong núi như thế nào, thế nào là thực thế nào là giả, thế nào là hư ảo thế nào là thật sự.
Trần Thất cười dài đứng dậy, Hứa Lý cùng Ứng Ưng lúc này mở hai mắt, ba người nhìn nhau, rất nhiều lời đều trong yên lặng. Trần Thất tùy tay lật một cái lộ ra Kim Cương Tháp, hút hai người vào trong tháp, lúc này mới nhanh chóng hóa thành một con hỏa nha bay đi phủ Phúc Dương.
La Phù lục nữ vốn là đồng môn, đại sư tỷ Mạc Khinh Văn, nhị sư tỷ Bách Hoa Kiếm Từ Thanh, lão tam Đồ Long tiên tử Biện Uyển Thanh, lão tứ Mẫu đơn tiên tử Vạn Phương, hai vị tiểu sư muội còn lại bởi vì xuất đạo muộn nên chưa có tên hiệu, lão ngũ Kim Linh Tê, lão lục Dương Thanh Thanh. Các nàng kết minh với đám người Trần Thất xong cũng có chút lo lắng chuyện Đào Hoa giáo, nhưng không lâu lắm, đại tổng quản Mã Ngọc của Đào Hoa giáo ở phủ Phúc Dương liền tự mình đến Vạn phủ đưa bái thiếp, nói rõ việc này đã qua rồi, xin các cô gái không cần quan tâm, còn nói rõ muốn mở tiệc ở Vạn Hoa lâu chiêu đãi Trần Thất, đến lúc đó hi vọng hân hạnh tiếp đón La Phù lục nữ.
La Phù lục nữ cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng qua nghĩ Trần Thất chính là “đệ tử Thanh Thành” nên cũng bình thường trở lại. Thời gian đến, La Phù lục nữ liền tự trang điểm ăn mặc mang binh khí tùy thân tốt nhất đến Vạn Hoa lâu. Lúc này ngay cả anh trai Vạn Phương là Vạn Kỳ cũng dẫn theo hai vị tu sĩ mình mời đến tham dự tiệc.
Sau khi Mã Ngọc gặp Trần Thất liền vận dụng tất cả lực lượng trong tay muốn câu thông tổng giáo. Nhưng cha của Mã Nguyên dù sao cũng là trưởng lão của Đào Hoa giáo, cho nên dù hắn ta muốn phân tích lợi hại, lần này Đào Hoa giáo vẫn phái ra hai vị trưởng lão, còn kết quả cuối cùng như thế nào còn phải do hai vị trưởng lão định đoạt.
Trần Thất dẫn theo Hứa Lý cùng Ứng Ưng hạ xuống ở một chỗ vắng vẻ của phủ Phúc Dương. Khi ngẩng đầu nhìn Vạn Hoa lâu trong lòng cũng hơi hơi nghiêm nghị. Đào Hoa giáo lần này phái ra hai vị trưởng lão, tất cả đều tu vi luyện tầng thứ năm Luyện cương, đều đã mấy chục năm không hỏi thế sự. Lần này bởi vì có “đệ tử phái Thanh Thành” xen vào nên hai vị trưởng lão này mới ra tay can thiệp chuyện này.
Pháp môn Ngưng sát Luyện cương của Đào Hoa giáo bắt nguồn từ thượng cổ, trải qua nhiều năm tăng thêm biến hóa, tuy vẫn tên là Đào Hoa Sát, Đào Hoa Cương, nhưng lại chưa đạt đến như thời thượng cổ. Hoa đào rực rỡ, hoa rụng hương hoa mỹ diệu, trong sát khí thai nghén một luồng khí độc. Chỉ có tu luyện đến tầng luyện khí cương khí thì mới có thể khôi phục được đến màu hoa đào đỏ, nhưng chỉ có tu luyện đến đỉnh cao nhất trong cương khí mới có từng đóa hoa đào ngưng tụ thành đào hoa lôi cương.
Hai vị trưởng lão này tiềm tu gần ba trăm năm, tuy rằng giới hạn trong tư chất công pháp cũng chưa đến đỉnh cao kim đan, nhưng tu vi cũng rất thâm hậu, trong cương khí hoa đào tu thành đã mơ hồ có từng đóa hoa đào. Trên đầu hai người đều có một đạo cương khí màu đỏ hồng thẳng tắp như khói, xuyên qua nóc nhà Vạn Hoa lâu cao đến trăm trượng vẫn còn ngưng tụ chưa tiêu tan.
Trần Thất đứng từ xa nhìn tới thì biết trong Vạn Hoa lâu hôm nay có nhân vật lợi hại. Hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo cố ý thả cương khí ra không thu liễm cũng là tạo uy với “đệ tử Thanh Thành” hại Mã Nguyên. Dù sao Trần Thất cũng chỉ là tu vi luyện khí nhập khiếu, tuy ỷ vào rất nhiều thủ đoạn đối đầu với đại yêu hoặc tu sĩ luyện khí tầng thứ tư ngưng sát cũng có sức liều mạng. Nhưng chống lại nhân vật cao hơn luyện thành cương khí Trần Thất cũng chỉ có một đường bại mà lui chứ không có khả năng thứ hai.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng cũng nhìn về hướng Vạn Hoa lâu, có hai cột khói màu đỏ đào thẳng tắp xông lên trời cao trăm trượng. Hai người bọn họ đã được Trần Thất chỉ điểm, cũng biết dấu hiệu này là đại biểu cho cái gì, cùng nhau lộ vẻ hoảng sợ. Ứng Ưng có chút khó có thể tin nói:
- Chẳng qua đánh chết một mặt hàng đui mù, không ngờ Đào Hoa giáo bày ra một đại trận như vậy, bọn họ không phải là quá mức nghiêm túc đi.
Hứa Lý nói:
- Mã Nguyên có chết hay không còn chưa biết được. Chỉ là thằng nhãi đó cũng là cảnh giới Ngưng sát, lại bị một kích của Thất thiếu sống chết không biết. Đào Hoa giáo đương nhiên không dám phái đệ tử tu vi ngưng sát đến nữa, thay đổi một nhân vật lợi hại luyện thành cương khí cũng có lý. Chỉ là chúng ta cũng không biết Mã Nguyên rốt cuộc chết hay chưa, chỉ sợ trận này chính là Hồng Môn Yến. Chúng ta đi chính là chui đầu vào lưới. Nếu Mã Nguyên không chết, chúng ta lại không dám đến thì chỉ sợ bị cho là khiếp sợ, nói không chừng Đào Hoa giáo trở mặt.
Trần Thất chỉ thoáng trầm ngâm, nhe răng cười nói:
- Nếu chúng ta không đi chẳng khác nào cung khai không phải là đệ tử Thanh Thành, sợ Đào Hoa giáo của hắn ta thì bọn họ trở mặt là tất nhiên. Tuy rằng ta thật sự không phải đệ tử Thanh Thành, nhưng không muốn người ta coi là thấp kém. Hứa thiếu, Ứng thiếu, chúng ta đi thôi.
Có chút chuyện Trần Thất vẫn không muốn nói với Hứa Lý và Ứng Ưng, nhưng xuất thân hắn lại không muốn giấu diếm. Không nói và nói dối chỉ là hai ý tứ. Cái trước giữa bạn bè huynh đệ có lời không muốn nói có thể thông cảm cho nhau. Nhưng nếu nói dối thì đó là coi người ta như đồ ngốc hoặc là không coi là bạn bè. Trần Thất cùng Hứa Lý Ứng Ưng kết giao một hồi cũng biết hai người này có thể chỉ dạy, cho nên đã nói ra lai lịch của mình.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng cũng là nhân vật to gan lớn mật. Bọn họ tuy rằng biết việc này nguy hiểm nhưng cũng biết, đối mặt với nguy cơ lớn như này thì cũng cần kinh nghiệm, biết khó mà lên sẽ mang đến cho bọn họ chỗ tốt không gì sánh kịp, thậm chí trợ giúp đánh vỡ phiền muộn trong lòng, rèn luyện đạo tâm. Cho dù võ giả bình thường trải qua đánh nhau sống chết cũng sẽ có rất nhiều đột phát về võ đạo. Người tu đạo làm chuyện chưa bao giờ thể nghiệm, đối với tu đạo mà nói cũng có thể giúp ích khó có thể nói bằng lời.
Trần Thất dẫn theo Hứa Lý và Ứng Ưng đủng đỉnh đi tới phía ngoài Vạn Hoa lâu. Tuy ba người lần thứ hai đến đây, nhưng lần trước Vạn Hoa lâu khiến bọn hắn rung động rất nhiều, lại không đủ đánh động tâm hồn ba người. Cái này không riêng gì bởi vì bọn họ đã tới một lần, cũng bởi vì tầm mắt của ba người đã khác rất lớn.
Nhất là Trần Thất và Hứa Lý. Bên trong thức hải vừa mới mở ra hình thức ban đầu của đạo cảnh. Chỉ cần bọn họ nguyện ý liền có thể ở bản ngã ý thức chìm vào trong đạo cảnh, tăng tốc trăm ngàn lần thời gian trôi qua trong đạo cảnh, trai qua vô số sống chết vui buồn, cô độc yên tĩnh, trong nháy mắt ruộng bể nương dâu. Muốn đánh động lòng họ không phải chuyện dễ như vậy. Chỉ là sau khi bản ngã ý thức chìm vào thức hải đạo cảnh thì sẽ chặt đứt toàn bộ liên hệ với ngoại giới, cũng không thể dùng để đấu pháp mà chỉ có thể dùng để thể ngộ. Bằng không nếu có thể bảo trì tâm thần chìm vào đạo cảnh, khi đấu pháp sẽ không có chút thuận lợi nào.
Nhưng Trần Thất bước lên đỉnh tầng của Vạn Hoa lâu, thấy được hai “lão nhân” dung mạo như trẻ con, da thịt hồng hào, thoạt nhìn như cô gái mười bảy mười tám tuổi. Cảm giác này rất không tự nhiên, nhưng cũng rất rõ ràng, hai mắt Trần Thất nhìn thấy hai cô gái trẻ tuổi dung mạo như hoa đào, thân cao như ngọc, da thịt mịn màng, tóc dài phất phơ. Một người mặc áo tím, một người mặc váy hoa năm màu. Nhưng dưới Nhãn thức cùng Nhĩ thức Trần Thất lại có thể “nhìn thấy” và “nghe được’ một “sự thật’ khác. Hai trưởng lão của Đào Hoa giáo khí tức trên người già nua suy giảm, khí tức sinh mệnh dần trôi qua mà vĩnh viễn không có khả năng thay đổi.
Tuy rằng trong Vạn Hoa lâu còn có La Phù lục nữ, Vạn Kỳ cùng hai vị tu sĩ mà hắn ta mời đến cùng với tổng quản Mã Ngọc của Đào Hoa giáo ở phủ Phúc Dương. Nhưng trong mắt Trần Thất, ở trên mái nhà Vạn Hoa lâu hồi lâu đều chỉ có hai vị trưởng lão Đào Hoa giáo này. Hai vị trưởng lão biểu tượng cùng nội tại khô vinh trái ngược, trong ngoài không đồng nhất làm cho Trần Thất gần như trong nháy mắt hiểu được đạo lý sinh lão bệnh tử, vạn vật vô thường. Thậm chí hắn còn có thể cảm ứng được hai vị trưởng lão này vì giữ lại sinh mệnh, giữ lại quang âm mà tình nguyện trả giá hết thảy quyết tâm cùng ý chí. Nhưng bọn họ dù có pháp lực mạnh mẽ, quyền bính ra lệnh vô số thuộc hạ trên dưới của Đào Hoa giáo, lại không thể giữ lại nửa phần sinh mệnh sắp tiêu vong.
Hai vị trưởng lão của Đào Hoa giáo cũng vài phần ý cười nhìn Trần Thất cùng Hứa Lý và Ứng Ưng. Các nàng vẫn chưa dự đoán được trong nháy mắt Trần Thất liền có thể nhìn ra rất nhiều đồ vật, đều có rất nhiều hứng thú với “đệ tử Thanh Thành” này. Trưởng lão Đào Hoa giáo mặc áo tím nhẹ nhàng vén môi anh đào, bật cười một tiếng nói:
- Vị Thất công tử này quả nhiên tuổi trẻ có tài, mới nhìn đã khiến bản trưởng lão tim đập thình thịch, ngày sau của Thanh Thành nhất phái tất nhiên là tỏa sáng kỳ quang vì công tử.
Mã Ngọc vốn gánh rất nhiều sầu lo, chỉ sợ hai vị trưởng lão bỗng nhiên trở mặt, chính mình lúc trước đồng ý đều trôi hết không nói, lập tức đắc tội cả Trần Thất cùng Mã Nguyên, cuộc sống sau này ở Đào Hoa giáo tất nhiên khổ sở hơn rất nhiều. Nhưng khi hắn ta nghe được vị trưởng lão này nói chuyện ôn hòa lập tức cũng buông xuống vài phần tâm sự, thầm nghĩ: “Xem ra hai vị trưởng lão cũng sợ trở mặt với phái Thanh Thành cho nên mới nói chuyện ôn hòa như vậy.”
Nhưng Trần Thất cảm ứng được trên người trưởng lão trẻ tuổi mặc áo tím một luồng sát ý cùng ghen ghét cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn ngược lại giọng nói của Lý trưởng lão. Trần Thất cũng không chút hoài nghi, chỉ cần hắn đối ứng một câu không tốt thì vị Lý trưởng lão này sẽ lập tức ra tay đem hắn ăn sống nuốt tươi.
Ý niệm trong lòng Trần Thất chỉ hơi xoay chuyển, liền nhẹ nhàng cười nói:
- Vị tiền bối khen trật rồi. Phái Thanh Thành có rất nhiều sư huynh sư đệ tư chất đều vượt qua ta.
Trần Thất mới vừa dứt lời Lý trưởng lão liền khẽ cười khan một tiếng, nói:
- Thì ra là thế, xem ra phái Thanh Thành nhân tài đông đúc, như vậy chết một hai đệ tử cũng không quá quan trọng, cũng không đến nỗi trở mặt với Đào Hoa giáo ta. Vốn ta còn nghĩ nếu Thất công tử ở phái Thanh Thành quá mức quan trọng thì chúng ta chung quy cần cân nhắc đại cục hai phái, Thất công tử tự thừa nhận không bằng nhiều sư huynh sư đệ khác, như vậy cũng nên giết rồi, Mã Ngọc ngươi nói có phải không?
Mã Ngọc trong phút chốc không nói được gì, hắn ta không nghĩ tới vị Lý trưởng lão này trở mặt nhanh như vậy. Hắn ta còn không nghĩ ra lời giải thích. Trưởng lão mặc áo nhiều màu trong mắt chợt lóe lên tia lạnh, liền có một đóa hoa đào ngũ sắc bay ra.