Tuy Trần Thất nhập đạo chưa được mấy ngày, nhưng Thái Thượng Hóa Long quyết bá đạo vô song, đặc biệt am hiểu cắn nuốt dấu ấn pháp khí, hầu như có thể luyện hóa bất cứ loại pháp khí nào. Cho nên Trần Thất vừa tiếp xúc Tử ngọc giản liền biết pháp khí này vẫn chưa bị tế luyện. Sau khi hắn kéo Hứa Lý và Ứng Ưng ra khỏi ảo cảnh mà Tử ngọc giản tạo ra, liền hỏi:
- Hai người các ngươi có biết ba mươi sáu Tử ngọc giản này không những ghi lại một bộ đạo quyết mà còn là một loại pháp khí không tồi hay không?
Hứa Lý và Ứng Ưng cùng nhau gật đầu, Hứa Lý có chút bất dĩ nói:
- Hai người bọn ta chỉ là người mới, mặc dù biết thứ này chắc chắn là vật khác thường, nhưng lại không có bản lĩnh tìm tòi nghiên cứu bí ẩn trong nó. Cho dù Thất thiếu nói cho bọn ta biết Tử ngọc giản này là một món pháp khí thì bọn ta cũng không biết nên bắt tay vào tế luyện như thế nào. Bọn ta lấy được từ nơi này một quyển kinh văn, thế nhưng hai người bọn ta lại thu hoạch khác nhau, có vẻ như ai trong bọn ta cũng không thể tu luyện được phần kia của người còn lại. Trong đó có một pháp quyết dùng để tế luyện vật đó, ta với Ứng thiếu đã thử đi thử lại chưa tới một ngàn lần thì cũng tới tám trăm lần, nhưng Tử ngọc giản này lại mảy may không bị pháp quyết mà bọn ta đoạt được điều khiển.
Trần Thất lắc đầu nói:
- Trong cơ thể các ngươi không có chân khí, do đó mới không tế luyện được.
Hứa Lý và Ứng Ưng kinh ngạc, nói:
- Thì ra là do không có chân khí nên không thể tế luyện được, trách không được. Nhưng tại sao bọn ta lại có thể thao túng vật đó, còn có thể tự do ra vào?
Trần Thất lắc đầu một cái, đáp:
- Đó là lực lượng của chính Tử ngọc giản, chính nó đã dẫn đến tác dụng này, chuyện này liên quan đến một phần huyền diệu sâu xa của pháp thuật, đợi đến khi các ngươi có được tu vi sẽ có thể tự lý giải được nó.
Trần Thất trả lại Tử ngọc giản cho Ứng Ưng, sau đó mới nói:
- Ta cũng lấy được một quyển kinh văn, các ngươi đưa thu hoạch của mình cho ta đối chiếu một chút, xem xem có gì khác biệt không.
Hứa Lý và Ứng Ưng đương nhiên tin Trần Thất, nhưng vẻ mặt của cả hai đều đau khổ nói:
- Bọn ta nào có kinh quyển, đều là do thứ này in kinh văn vào trong đầu bọn ta, để bọn ta đọc cho Thất thiếu là được.
Hứa Lý và Ứng Ưng đều tự mình đọc kinh văn đã thuộc lòng, Trần Thất đưa kinh văn mình đoạt được cho hai người bọn họ đọc qua một lần, quả nhiên kinh văn ba người họ đoạt được đều không giống nhau.
Trần Thất nhắm mắt thoáng suy tư một hồi, lúc này mới có chút giật mình, nói với Hứa Lý và Ứng Ứng:
- Ta hiểu rồi, đạo tâm đó là bản tâm, tính cách, thói quen, trí tuệ, kinh nghiệm, ham muốn vân vân của mỗi người đều không giống nhau. Cho nên pháp môn rèn luyện đạo tâm cũng không thể giống nhau, kinh văn mà chúng ta đoạt được đều là thứ thích hợp với mình nhất, dù là lấy kinh văn của người khác cũng vô dụng. Tiền bối sáng tạo ra quyển kinh văn này quả là vô cùng tài giỏi, nhất định là nhân vật kinh thiên động địa. Chỉ là quyển “Đạo cảnh” này cũng không có pháp môn tu luyện đạo thuật, các ngươi có đạo tâm tinh thuần cũng uổng công vô ích, vì không có cách nào bước vào cửa tu hành. Ở chỗ ta có một quyển “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” chính là pháp quyết tu hành Phật môn chính tông, các ngươi có thể vừa tu luyện Thiết Cốt Công vừa tu thêm quyển kinh này, chờ sau khi các ngươi luyện được chân khí thì sẽ có thể tế luyện vật này.
Việc Hứa Lý và Ứng Ưng nói bí mật của mình ra, không phải bọn họ không lo lắng rằng sau khi Trần Thất biết được bí mật sẽ trở mặt ngay. Nhưng bọn họ thấy Trần Thất không có ý định tham đồ của bọn họ, lúc này mới rút xuống tia phòng tuyến cuối cùng trong lòng, toàn tâm toàn ý tin tưởng Trần Thất, coi hắn như huynh đệ mà đối đãi. Hứa Lý nói:
- Thất thiếu, chúng ta là huynh đệ một nhà, không phải người xa lạ, Tử ngọc giản này vừa hay có ba mươi sáu cái, ba chúng ta mỗi người mười hai cái, chính là nói ai tìm thấy người đó có phần.
Trần Thấy cười ha ha, đưa tay chỉ một cái, hai quả Phù Tiền bay ra hóa thành hai cuốn kinh văn xâm nhập vào đầu hai người, sau đó mới nói:
- Thứ này chỉ có thể một người sử dụng, hơn nữa ngoài việc nó là pháp khí thì còn có tác dụng khác, nói không chừng nó là vật mấu chốt mở ra tòa động phủ thượng cổ của tiên nhân kia, sau khi chia ra linh hiệu sẽ giảm mạnh, thậm chí sẽ không còn tác dụng mấu chốt kia. Trái lại ta đề nghị vật ấy sẽ thuộc về một người trong các ngươi, người còn lại ta sẽ giúp tìm một món pháp khí có uy lực tương đương, đó mới là con đường đúng đắn.
Hứa Lý và Ứng Ưng thấy Trần Thất vì huynh đệ bọn họ mà suy nghĩ như thế, hai người rất cảm động, Hứa Lý lập tức nói:
- Người như Thất thiếu có thể giúp bọn ta tìm pháp khí thật sự rất dễ dàng. Tử ngọc giản này cứ để lại cho Ứng thiếu là được. Bọn ta cần gia tăng dùng công, nhanh chóng tu luyện được chân khí, chỉ vậy mới không phụ lòng Ứng thiếu giúp đỡ.
Hứa Lý khẽ đẩy đồ vật, Ứng Ưng lặng lẽ cười cũng không từ chối, tự mình thu về. Nhưng đáy lòng hai người đều đã định ra chủ ý, nhất định phải giúp Trần Thất tìm được một thanh cực phẩm phi kiếm, như vậy mới có thể an lòng.
Mặc dù Trần Thất biết Tử ngọc giản này khác thường, nhưng vừa rồi hắn cũng từng thử, Tử ngọc giản này hẳn là chỉ có ba mươi sáu tầng cấm chế, so với Kim Cương Tháp của hắn thì kém hơn nhiều. Huống chi nay hắn đã lĩnh ngộ được, khi Thái Thượng Hóa Long quyết tu luyện đến tầng cuối cùng chắc chắn sẽ là Chân Long Kình, khi đó sẽ biến hóa thành một kiện pháp khí, sau này thứ không thiếu nhất chính là pháp khí, vậy thì cần gì ham đồ của Hứa Lý và Ứng Ưng? Với lại trong Tử ngọc giản này, thứ quý nhất chính là quyển “Đạo cảnh”, mà Trần Thất đã lấy được cuốn “Đạo cảnh” này rồi, bây giờ Tử ngọc giản này đối với hắn mà nói quả thực giá trị rất thấp.
Vừa rồi Trần Thất ở thế giới ảo cảnh bên trong Tử ngọc giản đi một lượt, tuy vẫn chưa có đột phá thực sự nào, cũng không lĩnh ngộ được đạo tâm sơ cảnh gì nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, chẳng những lấy được kinh văn “Đạo cảnh” mà còn hợp nhất kinh văn “Đạo cảnh” với Chân Long Kình biến hóa ra pháp khí thứ hai. Bây giờ Trần Thất cũng không có thời gian thăm dò xem pháp khí mới xuất hiện này, sau khi hắn nói chuyện với Hứa Lý và Ứng Ưng trong chốc lát, sau đó tự nhắm mắt ngồi xuống, một lần nữa bắt đầu vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết, cùng với đan điền đã rỗng tuếch một lần nữa kích phát ra một luồng Chân Long Kình thứ ba.
Trần Thất nhắm mắt tu luyện, Hứa Lý và Ứng Ưng liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cũng tự bắt đầu tu luyện Thiết Cốt Công. Mặc dù bọn họ có được “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh”, nhưng bọn họ lại càng tin tưởng Thiết Cốt Công được Trần Thất truyền, dù sao con đường tu luyện võ công này bọn họ cũng đã tu luyện ra được một chút thành tựu. Lại nói khi tu luyện Thiết Cốt Công đến cảnh giới tầng sáu, bảy sẽ có thể sản sinh ra chân khí, như vậy hai người bọn họ sẽ có thể vận dụng được Tử ngọc giản.
Trần Thất ngồi khoảng hai ba canh giờ, Thái Thượng Hóa Long quyết vận chuyển mười bảy mười tám lần, trong đan điền đã sinh ra một luồng Chân Long Kình mới. Chỉ là luồng Chân Long Kình này so với hai luồng ban đầu nhỏ yếu hơn rất nhiều, sau khi Trần Thất mở hai mắt, mày khẽ cau lại, giơ tay lên ngưng tụ tám chín miếng Phù Tiền trong Kim Cương Tháp thành một chuỗi bay lên, đi vào trong cơ thể của mình. Trần Thất vận dụng Thái Thượng Hóa Long quyết cắn nuốt pháp lực trên mấy tờ Phù Tiền đó, lúc này luồng Chân Long Kình thứ ba mới được tẩm bổ trở nên lớn mạnh hơn, khôi phục được hai phần ba so với lúc ban đầu.
Trần Thất ngừng tu luyện, lúc này mới nhìn thấy Hứa Lý và Ứng Ưng đang lặn lộn qua lại, đánh ra Thiết Cốt Quyền Pháp, trên người hai người tràn đầy khí kình, thế mà không có quá nhiều công phu lại có thể tự mình tiến bộ, đột phá đến cảnh giới thứ tư. Trần Thất chậc chậc lấy làm kỳ lạ, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra Tứ đạo cảnh này quả nhiên là thứ tốt, đạo tâm tinh thuần tu luyện trở nên nhanh hơn, hôm nay mình tiến cảnh tu luyện cũng không tính là chậm, nhưng so với hai người họ quả thật vẫn kém hơn một bậc. Trở về mình phải cố gắng nghiên cứu “Đạo cảnh” một chút, tranh thủ tìm hiểu hai ba phần kỳ bí.”
Trần Thất đặt Kim Cương Tháp ở phía trên một cửa hàng, hàng hóa trong cửa hàng rất nhiều, cũng không có người nào chú ý tới một tòa tháp nhỏ như vậy. Nhưng vào lúc này có một tăng nhân mặc áo bào đỏ đi ngang qua, liếc một cái liền thấy được tòa tháp nhỏ này, hắn là người có nhãn lực, liếc một cái, vừa mừng vừa sợ, trong lòng thầm nghĩ: “Hôm nay mình tốt số vậy sao? Tòa tháp nhỏ này vừa nhìn liền biết đó là pháp khí Phật môn chính tông, không biết vì sao lại lưu lạc tới nơi này. Mình nhất định phải mua được nó mang về tế luyện một phen, hai mươi ngày sau việc cướp đoạt tòa động phủ của thượng cổ tiên nhân đó sẽ nhiều thêm ba phần chắc ăn.”
Tăng nhân hồng bào này bước vào, lập tức cao giọng hô:
- Chủ quán, tòa tháp nhỏ này giá bao nhiêu, ta muốn thỉnh trở về cung phụng ở trong chùa miếu, hưởng thụ hương khói thật tốt, vật này không thích hợp lưu lạc ở hồng trần
Tiểu nhị trong cửa hàng lúc này mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào trên sạp hàng của mình lại có thêm một tòa tháp nhỏ như vậy, hắn không dám tự tiện quyết định, vội nói:
- Đại hòa thượng chớ sốt ruột, tòa tháp nhỏ này được bổn điếm mua về trong thời gian gần đây nên còn chưa quyết định giá, chờ ta đi hỏi chưởng quầy rồi quay lại trả lời ngài được không?
Hòa thượng hồng bào đó lặng lẽ cười:
- Ta thật sự rất sốt ruột, thôi thì tính ngươi một trăm lượng bạc, ta lấy tòa tháp này đi trước.
Hắn vung tay một cái, Kim Cương tháp đã nằm trong tay, tiểu nhị đang muốn mở miệng nói chuyện nhưng chỉ trong chớp mắt tăng nhân hồng bào kia không còn thấy bóng dáng. Đáy lòng hắn trăn trở, không biết có nên kêu lên hay không.
Trần Thất ở bên trong Kim Cương Tháp đã sớm phát giác được đại hòa thượng mang hồng bào này có mưu đồ với Kim Cương Tháp. Hắn vốn tính thu tòa bảo tháp này lại, nhưng lại nghĩ: “Hắn đến đây chắc hẳn là vì động phủ của thượng cổ tiên nhân, mình tạm thời không cần vội vàng thu lại tòa Kim Cương Tháp, cứ đi theo hắn trước xem xem lai lịch của tăng nhân hồng bào này như thế nào, có đồng bọn gì hay không, đến lúc đó sẽ dễ dàng phòng bị. Bây giờ mình đi rồi chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội thám thính tình hình của kẻ địch hay sao?”
Trần Thất nghĩ đến đây liền sừng sững bất động, Hứa Lý và Ứng Ưng đang đắm chìm tu luyện Thiết Cốt Công nên không hề chú ý tới việc tòa Kim Cương Tháp đã bị người ta dời đi rồi.
Hòa thượng mặc hồng bào thi triển độn pháp, chớp mắt đã xuyên qua mấy dãy dân cư, đi vào trong một gian miếu đổ nát. Hắn cười ha ha nói:
- Món pháp khí này hôm nay rơi vào tay ta. Những kẻ phàm tục kia đúng là không biết nhìn hàng, vậy mà lại đem bán nó đi, đúng là phí phạm của trời. Không biết tòa bảo tháp này cần dùng loại thần thông nào để tế luyện, chẳng qua mình tinh thông mười ba loại thần thông, nói không chừng sẽ có một loại phù hợp.
Hòa thượng mặc hồng bào ngồi xuống trên mặt đất bên trong đại điện của tòa miếu đổ nát, vận dụng thần thông của bản thân, ý đồ tế luyện Kim Cương Tháp. Trần Thất cũng không để ý tới hắn ta, Kim Cương Tháp đã bị hắn tế luyện trước, người thứ hai muốn tế luyện là điều tuyệt đối không thể xảy ra, trừ phi công lực của đối phương cao hơn hắn mấy bậc, có thể gạt pháp lực của hắn ra. Nhưng hắn đã sớm nhìn thấu pháp lực của đại hòa thượng này so với pháp lực của hắn chẳng qua cũng chỉ sàn sàn nhau nên tuyệt đối không thể làm được điều này, cho nên liền yên tâm lớn mật ở trong Kim Cương Tháp nhìn đại hòa thượng này đưa các loại thần thông pháp lực vào trong Kim Cương Tháp, hắn liền ở trong Kim Cương Tháp vận Thái Thượng Hóa Long quyết đón lấy tất cả những loại pháp lực này, trái lại cũng ăn sướng miệng.