- Nghe nói đạo thư của Thiên Hà lão tổ có pháp thuật tu thành tiên, bây giờ pháp thuật trong các môn phái tiên đạo cộng lại cũng không ảo diệu bằng thiên thư này. Một khi có được bộ đạo thư của Thiên Hà lão tổ này thì không tới mấy năm chắc chắn sẽ là người đứng đầu đạo môn, kiếm khách thiên hạ vô song… Thiên hạ không biết có bao nhiêu Yêu Vương, đám người tiên đạo đều từ khắp nơi tụ họp lại muốn bắt được người này, cướp đi đạo thuật của Thiên Hà lão tổ, chỉ là số mệnh đã định sẵn đạo thư này phải là do thiếu hiệp giang hồ đoạt được, người khác không có cách gì cướp được.
Nói tới đây, tên ăn mày mặt trắng lại lươn lẹo, tên ăn mày đang nghe kể kia vội hỏi:
- Rốt cuộc là ai có phúc như vậy, mau nói đi.
Tên ăn mày mặt trắng đè thấp giọng nói, nhưng cố ý làm cho Trần Thất miễn cưỡng có thể nghe thấy, ghé ở bên tai tên ăn mày nọ nói:
- Chính là Vạn Kỳ Vạn đại công tử vốn có danh xưng là Giang Hồ Đệ Nhất Khoái kiếm, hắn đã năn nỉ lão tử nhà mình, cái vị cự phú đứng đầu thiên hạ kia mời mười vị cao nhân đạo môn muốn đi Duyện Châu tìm đạo thư này. Nghe nói có một vị tiên sinh đoán mệnh đã đoán chắc chuyến này Vạn đại công tử chắc chắn sẽ thắng ngay trong trận đầu, tu thành đạo pháp vô song.
Trần Thất nghe được cái tên ăn mày mặt trắng này nói phóng đại lên rất nhiều, lập tức mất hết hứng thú.
Chẳng qua cái tên Vạn Kỳ này Trần Thất nghe lại có chút quen tai, hắn suy nghĩ một lúc liền ghé qua mở miệng hỏi:
- Hai vị đại ca này, Vạn Kỳ Vạn đại công tử kia có phải là truyền nhân của Hoàng Sơn phái, có mấy người huynh đệ, được gọi là Dương Châu Bát Anh phải không?
Lúc mới đầu tên ăn mày mặt trắng còn lộ ra mấy phần cảnh giác, nhưng nghe thấy Trần Thất nói tới lai lịch của vị Vạn Kỳ Vạn đại công tử kia thì lập tức vỗ đùi một cái, kêu lên:
- Chính là hắn chứ còn ai nữa? Nói chứ Hoàng Sơn phái đó được xưng là đại phái đứng đầu ở ngoài tiên đạo, mặc dù không có đạo quyết truyền thừa, nhưng võ thuật trong môn lại cực kỳ lợi hại, cho dù là người tu đạo bình thường nếu như không uyên thâm đạo pháp hơn một chút, thường thì cũng không đánh lại truyền nhân của Hoàng Sơn phái.”
Trần Thất lặng lẽ cười một tiếng, trong lòng bỗng nhiên chấn động, sinh ra một ý nghĩ độc ác.
Hai tên ăn mày kia bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, đều run lẩy bẩy giống như bên cạnh có thêm một vạn con ác quỷ, bảy tám ngàn con mãnh thú, bỗng nhiên đối với “Da thô thịt dai” của bọn hắn lộ ra ý thèm nhỏ dãi. Hai người lập tức thấy tay chân lạnh buốt nhưng thoáng cái những dấu hiệu này lại biến mất hết, tên ăn mày mặt trắng không khỏi nhỏ giọng lầm bầm:
- Sao lại không đúng mùa thế, thời tiết nắng nóng thế này mà bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới?
Sát ý trên người Trần Thất vừa phóng ra liền thu ngay lại, cúi đầu tự nghĩ: “Thật đúng là đi mòn gót tìm chẳng thấy đâu, đến khi gặp được lại chẳng tốn sức, thì ra là kẻ thù giết phụ thân ta ở ngay tòa phủ Phúc Dương này.”
Phụ thân Trần Thất lúc đầu bị mấy thiếu hiệp giang hồ giết chết, cả người bị đâm rất nhiều chỗ. Lúc đó Trần Thất vẫn còn nhỏ tuổi nhưng lại nhớ được tên của kẻ thù, được xưng là Dương Châu Bát Anh do một người tên Vạn Kỳ cầm đầu. Sau này hắn ở núi Thiên Mã làm sơn tặc, bởi vì bản lĩnh của bản thân không đủ nên cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải đi ngàn dặm để báo thù. Nhưng lúc này năng lực của Trần Thất đã khác, hắn lập tức nhớ lại mối thù to lớn này.
“Ta chạy trốn suốt cả quãng đường dài, hoảng hốt chạy bừa, không ngờ vậy mà có thể tìm thấy kẻ thù lúc trước, xem ra cũng là trong số mệnh u ám mù mịt muốn ta báo được thù này. Tên tiểu tặc này còn nhớ thương đạo thư của Thiên Hà lão tổ, ta liền để hắn tận mắt chứng kiến một phen là được.”
Trong lòng Trần Thất phỏng đoán một hồi, liền hạ thấp phong thái hướng về phía hai tên ăn mày hỏi:
- Không biết vị Vạn Kỳ Vạn đại công tử mời những cao nhân trong tiên đạo nào tới đây, trong lòng ta rất tò mò, không biết hai vị ca ca có nguyện ý nói cho ta biết không?
Hai tên ăn mày kia tuổi cũng không lớn, đều khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, còn có thể gọi là thiếu niên.
Một tên có làn da ngăm đen, nhìn có chút cường tráng, giống như cũng biết chút võ nghệ. Tên còn lại cả người cao gầy, da mặt rất là trắng, nếu như không phải một thân trang phục này thì có thể xem như là một người có học thức, tác phong có mấy phần nho nhã. Bọn hắn thấy Trần Thất nói những lời như thế thì liếc mắt nhìn nhau rồi giống như trong ánh mắt có chút ý gì đó, tên ăn mày mặt trắng lập tức tiếp lời nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi hỏi đúng người rồi, khắp cái phủ Phúc Dương này ngoài hai huynh đệ chúng ta thì ngươi muốn tìm một người khác để nghe ngóng chuyện này cũng không thể biết được gì.
Trần Thất lập tức bị chọc trúng lòng tò mò, mới nãy hắn cũng không coi hai tên ăn mày này lắm, nhưng lúc này tập trung nhìn kỹ lại cảm thấy hai tên ăn mày này có mấy phần hơn người, liền thay đổi thái độ có chút khách khí, hỏi:
- Tại sao tin tức của hai người lại không giống với người khác, biết được chuyện bí mật của Vạn phủ?
Tên da ngăm đen có chút cường tráng không nhịn được nói xen vào:
- Tiểu huynh đệ, chắc ngươi không biết huynh đệ này của ta có chút sắc đẹp cho nên được một vị thị nữ xinh đẹp coi trọng, thường xuyên tặng hắn một chút thức ăn. Chúng ta có được nội tuyến này cho nên có được rất nhiều tin tức của Vạn phủ, những tin tức này bên ngoài không có ai biết cả.
Trần Thất nghe vậy lập tức đánh giá tên ăn mày mặt trắng kia mấy lượt, lúc đầu hắn cũng cảm thấy tên ăn mày này da mặt trắng nõn, có chút khí khái của người đọc sách. Nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ hắn mới phát hiện ra hắn thật ra cũng có mấy phần tuấn tú, nếu như không mặc trang phục của ăn mày mà đổi một bộ áo xanh, nói không chừng chính là một vị công tử thời loạn thế có phong thái nhẹ nhàng rạng ngời. Mà tên ăn mày da ngăm còn lại thì giữa ấn đường ẩn giấu mấy phần khí phách, cũng có khí tượng long xà chiếm cứ, âu sầu không có chí.
Mặc dù Trần Thất không thông thạo đạo thuật tướng mạo, nhưng lúc này nhìn bộ dạng của hai tên ăn mày này đều không giống như người có kiến thức hạn hẹp, cũng không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, nghĩ thầm:
- Dương Châu quả nhiên không hổ là nơi thành phố lớn, ngay cả hai tên ăn mày mà cũng có phong thái như thế.
Trong lòng hắn không nghĩ gì, ngoài miệng lại tán dương:
- Vị đại ca này quả nhiên rất khí phách, khó trách có thể được lọt vào đôi mắt của thị nữ xinh đẹp của Vạn phủ, được coi trọng, chắc có rất nhiều tri kỷ.
Mặt của tên ăn mày mặt trắng lập tức đỏ lên, hét lớn:
- Tiểu Tô tỷ tỷ chỉ là thấy ta giống với đệ đệ của nàng cho nên mới chăm sóc nhiều hơn chút, đâu có quá lên như Ứng thiếu nói đâu, là hắn phải lòng Tiểu Tô tỷ tỷ, mấy lần đối đáp nhưng người ta lại không để ý hắn, lúc này mới quen thói giễu cợt ta.
Tên ăn mày da ngăm cơ thể cường tráng lập tức cười nói:
- Cũng không biết ai lúc nằm mơ cũng chính mình gọi Tiểu Tô tỷ tỷ.
Tên ăn mày mặt trắng ngay lập tức “thẹn quá hóa giận” mà vung tay lên đánh, hai tên ăn mày ầm ĩ một hồi, Trần Thất mỉm cười nhìn một lúc sau đó mới đi lên giơ tay ra muốn tách hai người này ra. Không ngờ lúc Trần Thất dùng hai tay tách ra như thế, ba người lập tức cùng biến sắc. Trần Thất đã tu luyện Thiết Cốt Công tới tầng thứ chín, cộng thêm trụ cột Thái Thượng Hóa Long quyết, tất nhiên là sức lực rất lớn không có gì để nói, nhưng sức của hai tên ăn mày này cũng không nhỏ.
Trần Thất chỉ vươn tay thăm dò liền biết hai tên ăn mày này có sức lực vô cùng lớn, ít nhất cũng bằng sức của ba tới năm con trâu điên. Lúc mới đầu Trần Thất dùng sức chưa đủ, chỉ dùng hai phần sức lực vậy mà không thể tách hai người này ra, chờ hắn tăng thêm một phần rưỡi sức lực mới có thể tách họ ra, cũng tự cảm cảm thấy sức lực của hai tên ăn mày này tăng theo đó. Chỉ là ngay sau khi Trần Thất dùng hai phần sức lực chính là bằng sức của hai con voi đánh nhau, khẽ tách như vậy mới có thể tách ra.
Hai tên ăn mày này sợ hãi, giống như còn kinh ngạc hơn cả Trần Thất. Hai người có được chút kỳ ngộ, mặc dù chỉ học qua một chút quyền cước thô thiển nhưng đối với sức lực của mình lại có mấy phần tự tin, chính là mười mấy trên thanh niên cường tráng tầm thường cũng không thể đấu sức với bọn họ. Không ngờ thiếu niên nhìn tuổi tác còn nhỏ hơn bọn họ mà sức lực lớn như thế, sâu không thấy đáy, hai người cảm thấy Trần Thất tới khuyên can, vốn còn muốn giữ lại mấy phần sức lực tránh làm bị thương vị “bằng hữu” mới quen biết này. Nhưng lập tức hai người cũng cảm giác được sức lực của Trần Thất cực kỳ lớn, đều có mấy phần hiếu thắng không phục, cùng tăng thêm sức, nhưng lại bị Trần Thất tiếp tục tách ra liền biết được sức lực của bản thân hai người cộng lại cũng không bằng vị thiếu niên này, nên đều là bội phục trong lòng.
Trần Thất tách hai tên ăn mày này ra, ba người đều có suy nghĩ riêng, vậy mà thoáng cái đều trầm mặc. Ban đầu ba người bọn họ đều là trang phục ăn mày, nhưng dựa vào phần sức lực này, cả ba đều biết được đối phương không phải là người tầm thường. Vẫn là Trần Thất suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói trước:
- Sức lực của hai vị ca ca lớn thật, ta từ nhỏ đã tu luyện Thiết Cốt Công, đối với sức lực ở cánh tay của mình xưa nay đều rất tự tin, không ngờ hai vị ca ca cũng không thua kém gì ta. Không biết hai vị ca ca tu luyện công pháp gì, vậy mà lại có sức lực lớn như thế?
Hai tên ăn mày liếc mắt nhìn nhau, thoáng lộ ra chút đề phòng, nhưng tên ăn mày mặt trắng kia bỗng nhiên lộ ra nụ cười thoải mái, cười ha ha nói:
- Bỏ đi. Bỏ đi. Hai huynh đệ chúng ta chống lại chính là một phần sức lực này, sức lực của tiểu huynh đệ còn mạnh hơn của hai người chúng ta, mấy bí mật này nói cho ngươi nghe cũng không sao hết.
Tên thiếu niên ăn mày da ngăm nghe đồng bạn nói như thế liền thu lại ý đề phòng ngầm kia, hai thiếu niên ăn mày lại ngồi xuống lần nữa bảo Trần Thất dựa sát lại. Tên ăn mày mặt trắng có chút thần bí nói:
- Nhìn ngươi cũng không phải là người của phủ Phúc Dương, thậm chí cả người Dương Châu cũng không phải, ta nói với ngươi vậy. Huynh đệ chúng ta vốn cũng tính là con cái trong một gia đình tốt, chỉ là cha mẹ bị gian thần trong triều đình hãm hại, không thể không bỏ trốn đi xa. Ngay tại bên trong lãnh địa của Dương Châu có một hồ lớn tên là hồ Sấu. Bọn ta bị binh lính đuổi theo ép bức, không còn cách nào khác đành phải nhảy vào hồ Sấu để trốn, kết quả gặp được một con rắn thành tinh ngàn năm, huynh đệ bọn ta liều mạng chống trả, nhưng vẫn bị con rắn thành tinh này quấn chặt, mắt thấy nó sắp nuốt bọn ta rồi, lại cái khó ló cái khôn mà cắn chặt chỗ yếu của nó, thay nhau hút máu liều hết một ngày, lúc này mới cắn chết con rắn tinh này, bọn ta nuốt máu của nó thì liền trở nên có sức lực lớn vô cùng.
Trần Thất nghe được liền chậc chậc lấy làm lạ, vươn tay ấn vào bả vai hai người một cái, truyền vào một luồng Chân Long Kình, thoáng xoay quanh liền thu về lại, có chút hâm mộ cười nói:
- Trong cơ thể các ngươi quả nhiên có một luồng khí cương dương, có lẽ là được dùng vật đại bổ khí huyết. Chỉ là các ngươi hình như nuốt máu tươi của con rắn tinh này vẫn chưa đủ lâu nên không thể tiêu hóa hết, thứ đồ vật kỳ dị như vậy nếu như không thể tiêu hóa hết, qua một thời gian nói không chừng sẽ tích ở trong cơ thể, thay đổi thịt của cơ thể, có thêm một số đặc trưng của yêu tinh, nếu hai vị huynh trưởng không chê thì ta truyền cho các người một ít công phu để luyện hóa hết tinh huyết của con rắn tinh này.