Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Nơi ở riêng của Diệp Thanh Thời thuộc tập đoàn của Lâm Giang, nơi ở gần sông, gần khu thương mại trung tâm, mỗi tấc đất đều đắt đỏ, ở dưới tầng hầm có thể so với một câu lạc bộ xe hơi sang trọng, tập hợp các mẫu xe tân tiến của các hãng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Lý tới chỗ ở của Diệp Thanh Thời, tuy rằng cô đã biết mật khẩu nhà của Diệp Thanh Thời, nhưng cô trực tiếp đi vào, nhấn chuông cửa.
Âm nhạc của chuông cửa vang lên đến lần thứ tư mới có người mở cửa, Diệp Thanh Thời đầu tóc rối bù, tròng mắt đỏ hoe, một tay giữ khung cửa, một tay nắm nắm cửa, khàn giọng phàn nàn: "Không phải đã cho em mật khẩu nhà rồi sao? Tại sao lại còn ấn chuông cửa, ồn ào chết!".
Cửa mở, nhưng Ôn Lý không có đi vào, cô đứng bên ngoài, đưa túi đồ trên tay của mình, nói: "Thứ anh cần tôi đã mua hết rồi. Thời gian không còn sớm, anh lại bị bệnh như vậy, tôi không đi vào quấy rầy anh được, anh uống thuốc sớm rồi nghỉ ngơi đi."
Diệp Thanh Thời xoay người chuẩn bị đi vào phòng khách, nghe vậy quay đầu lại, đút một tay vào túi quần, hơi nhướng mày, cười nhạt hỏi: "Không dám đi vào? Sợ tôi làm gì em sao?".
Đây là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, luôn luôn để lại cho người khác cảm giác uy nghiêm.
Lúc này, anh đã cởi bỏ áo sơ mi và lễ phục, trên người là một chiếc áo phông mềm mại và quần dài, anh nhướng mày cười nhẹ, mang theo một chút khí chất trẻ trung hiếm có.
Trong hiên ánh đèn hơi mờ, dưới ánh sáng lên xuống, Ôn Lý không khỏi hoảng hốt.
Cô có thể thấy được hình ảnh của Trần Hạc Chinh lúc anh đang học Đại học, một chàng thanh niên nổi tiếng, lạnh lùng nhưng lại dịu dàng, ở trên sân khấu livehouse quỳ xuống, hát những bài hát cho cô nghe.
Ôn Lý chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, trước mắt càng lộ ra nhiều cảm xúc, cô nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh nói: " Thuốc và đồ ăn tổng cộng hết hai trăm bốn mươi tệ, hóa đơn ở trong túi. Anh mời tôi vào phòng khách nói chuyện, uống một ly nước, nói chuyện vài câu, không bằng anh chuyển tiền cho tôi, để cho về sớm còn nghỉ ngơi."
Diệp Thanh Thời không ngờ cô lại nói như vậy, chỉ là tức giận cười một tiếng, gật đầu nói: "Ôn Lý, em thật là... "
Thực sự là rất tốt!
Cô nghiêm ngặt tạo ranh giới, đưa Diệp Thanh Thời như một người bạn bình thường, không cho phép bất kì sự mờ ám nào và khôn cho đối phương vượt ra khỏi bất kỳ ranh giới nào.
Đối với người trong lòng, cô gần như thu mình lại.
Diệp Thanh Thời sao có thể không hiểu, càng minh bạch, càng khiến anh khó chịu.
Cô bị anh ép đến đây, bất kể là đưa thuốc hay đồ ăn tối, đều không xuất phát từ sự tự nguyện của cô. Tâm không cam lòng, tình không muốn, trong mắt thể hiện rõ sự phản nghịch, không thèm che dấu.
Cô căn bản không quan tâm anh có bệnh hay không, có người chăm sóc hay không.
Cô căn bản không quan tâm đến anh.
Ôn Lý không lên tiếng, lại đưa túi đồ trong tay cho anh.
Diệp Thanh Thời tức giận đến mức không trả lời, anh chỉ đưa tay lấy hóa đơn trên cùng ra, nhìn rồi nói: "Tổng chi phí hết hai trăm bốn mươi bảy tệ, em báo cho tôi tại sao lại không thêm số lẻ vào, như vậy em sẽ lỗ".
Hắn cố ý châm chọc khiêu khích, Ôn Lý cũng không tức giận, nhân cơ hội trả lời: "Tính cả tiền taxi, hẳn là ba trăm."
Diệp Thanh Thời lại nghiến răng.
Khả năng làm người khác xấu hổ của cô gái nhỏ này thực sự đáng kinh ngạc!
Máy điều hòa không khí được bật trong phòng khách, các thiết bị trong phòng đều phát ra tiếng động nhỏ, phá vỡ không khí đang yên lặng.
Diệp Thanh Thời còn đang phát sốt, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, cùng lúc đó, Ôn Lý ngửi thấy một chút mùi khói, một mùi nhàn nhạt trộn lẫn giữa trái cây và gỗ, chắc là một loại xì gà nào đó.
Khi cô định mở miệng, Diệp Thanh Thời đã bước tới, nói với giọng điệu nhẹ nhàng và nhàn nhã: "Lúc trước khi em vào vũ đoàn Reborn, đãi ngộ rất kém cỏi, vẫn ăn không ngồi chờ, căn bản vẫn không được xếp hạng để diễn, đúng không?".
Thời điểm và lúc này, không thích hợp để hồi tưởng kí ức, Ôn Lý cân nhắc một chút, nói: "Anh uống thuốc trước đã, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì, chờ anh hồi sức trước đã, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp."
Diệp Thanh Thời tay vịn khung cửa, ngón tay gõ trên đó, nói: "Sau này, lại là tôi giúp em một tay, đề nghị ban quản lý Reborn cho phép em đại diện đoàn múa, em giành được huy chương vàng trong cuộc thi, từng bước từng bước một để đi đến vị trí hôm nay. Tổng giám đốc vũ đoàn Tưởng Du Án cũng nể tình tôi mà chiếu cố cho em đúng không?".
Giọng điệu của Diệp Thanh Thời rất nhẹ, nhưng mỗi lời nói như đánh vào lưng Ôn Lý, chính là muốn cô nhìn rõ thực tế, hiểu ai là người kiểm soát tình hình.
Ôn Lý cảm thấy mình hô hấp không đều, theo bản năng nắm chặt dây túi xách, đốt ngón tay có chút trắng bệch, gật đầu nói: "Những chuyện này tôi đều nhớ kỹ."
"Tôi mặc kệ em có đền ơn hay không." Diệp Thanh Thời trên mặt không có biểu tình gì, quay đầu đi chỗ khác, ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng là, tôi hi vọng em nhớ kỹ —— nếu muốn lợi dụng tôi, em phải học cách cúi đầu trước mặt tôi. Tôi nói chúng ta là bạn bè, đó là đang nhắc em, em không nên quên điều đó!".
Khoảng cách giữa hai người không quá hai ba bước, không khí giữa họ dường như lạnh như băng, khiến Ôn Lý có cảm giác lạnh thấu xương. Cô cảm thấy xương sống dường như bị thứ gì đó đập nát, từng li từng tí, mỗi cái một nơi.
Ban đầu là cô thiếu kiên định, tiếp nhận sự bố thí của Diệp Thanh Thời, hôm nay bị dẫm nát dưới chân, hoàn toàn chính là gieo gió gặt bão.
Đáng đời cô.
Ôn Lý ngước mắt lên nhìn Diệp Thanh Thời, người vừa vặn quay mặt đi vào lúc này. Hai người nhìn nhau, bởi vì phát sốt, Diệp Thanh Thời thở hồng hộc, ở ngực phập phồng rõ ràng.
"Như vậy, tôi nên làm như thế nào," Ôn Lý nhìn hắn, "Làm sao có thể trả ân Diệp lão sư?"
Cô nói rất nhẹ, rơi vào màn đêm, giống như một tờ giấy mỏng, theo gió xào xạc.
"Tôi không cần em trả cho tôi cái gì, huống chi, em cái gì cũng không thể trả lại cho tôi". Diệp Thanh Thời cười cười, lời nói phát ra ngạo mạn, như một ác ma cao cao tại thượng, "Điều mà em cần làm là thu hồi sự kiêu ngạo và tự tôn, ở trước mặt tôi cúi đầu, những chuyện như vậy cần tôi phải nói với em sao?".
Nói xong, không đợi Ôn Lý phản ứng, Diệp Thanh Thời đóng sầm cửa nhà, đem Ôn Lý cùng với thuốc và đồ ăn cô đem bỏ ở ngoài.
Trong một gian phòng của một hộ, sảnh nhỏ hình vuông trống không, trên tường trang trí gương phản chiếu bóng người của Ôn Lý, lưng thẳng nhưng gầy, tròng mắt lộ ra hồng nhạt.
Túi đồ trên tay nặng trịch, cháo hải sản và rau xào trong đó đã nguội ngắt, Ôn Lý cắn môi, xoay người ném đồ vào thùng rác, sau đó bước vào thang máy.
Trong thang máy không có ai khác, trên màn hình nhỏ số tầng thay đổi từ cao xuống thấp, Ôn Lý lúc này mới nới lỏng hàm răng nghiến chặt, không ngạc nhiên khi nếm được mùi máu trong miệng của cô.
Cô dùng mu bàn tay ấn vào mắt, nuốt xuống tất cả oán hận, không cho phép chúng phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Bên ngoài trời đã tối, gió thổi hiu hiu, hơi mát.
Đi đến lối vào khu dân cư, Ôn Lý lấy điện thoại di động ra, bấm vào phần mềm định vị, bản đồ lộ trình cho thấy, đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất sẽ mất bảy phút.
Sau khi xác định lộ trình, Ôn Lý đi vào trong bóng đêm, bước chân của cô rất nhanh, gần như chạy nước kiệu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ — mau chóng rời đi, cách Diệp Thanh Thời càng xa càng tốt.
Không biết đã đi được bao xa, đột nhiên sau lưng có tiếng xe trầm trầm nặng nề, một chiếc Enzo lao vút qua, khó khăn đậu bên cạnh Ôn Lý, đèn pha chiếu sáng cả mặt đường.
Ôn Lý giật mình, nhìn thấy Diệp Thanh Thời ngồi ở ghế lái qua cửa sổ xe đang mở. Anh một tay cầm vô lăng, ngón tay thon dài, lông mày và ánh mắt nhìn cực kỳ lạnh lùng nhưng lại lộ ra một loại tinh xảo như điêu khắc.
Diệp Thanh Thời dưới ánh đèn đường liếc mắt nhìn Ôn Lý, con ngươi lạnh như băng hồ nước, không có một tia ấm áp.
Hình như anh chủ động chờ Ôn Lý mở miệng, nói cái gì cũng được, dù chỉ là đi nhờ xe, anh sẽ đưa cô về nhà.
Tuy nhiên, Ôn Lý không có gì để nói với anh, vậy nên cô tiếp tục cúi đầu đi thẳng về phía tàu điện ngầm.
Diệp Thanh Thời cười nhẹ, mày và mắt anh trở nên lạnh lùng hơn, ngay sau đó, một thứ gì đó bị ném ra khỏi xe, bị gió thổi bay, suýt chút nữa rơi xuống mặt của Ôn Lý.
Ôn Lý vô thức quay đi, Enzo khởi động, vượt qua cô, nhanh chóng lao ra ngoài.
Tiếng ù ù của chiếc xe thể thao vẫn còn văng vẳng bên tai, thứ mà Diệp Thanh Thời ném ra bị luồng không khí do thùng xe mang đến cuốn theo, lộn nhào vài vòng giữa không trung, rồi từ từ đáp xuống dưới chân Ôn Lý, lặng lẽ rơi xuống. ——
Ba tờ một trăm tệ.
Ôn Lý chạy một mạch, cuối cùng cũng đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, lúc này trên xe đã có ít hành khách, cô ngồi trong góc không ngừng suy nghĩ về việc mình gặp Diệp Thanh Thời khi nào, và tại sao cô lại đặt mình vào tình khó chịu như vậy.
Nguồn gốc của câu chuyện có lẽ bắt đầu từ việc cô nhất quyết ký hợp đồng với vũ đoàn Reborn.
*
Đoàn múa Reborn được đầu tư và điều hành bởi một công ty con của Tanghe Media, hai năm trước, Ôn Lý đã tốt nghiệp cử nhân, vào thời điểm đó, nhiều sinh viên đã chọn thay đổi nghề nghiệp, một số muốn dùng quy tắc ngầm để có thể thăng tiến. Con đường này quá cay đắng và mệt mỏi, lại có rất ít cơ hội để nổi tiếng.
Ôn Lý ở lại và nộp hồ sơ cho Reborn, lúc đó Phó Nhiêm Ninh đã nghĩ rằng cô bị điên.
Tanghe Medialà một công ty mà không ai có thể sánh kịp trong làng giải trí trong nước, thực lực toàn diện mạnh mẽ, người sáng lập là Trần Hạc Nghênh, anh trai cùng cha khác mẹ của Trần Hạc Chinh. Ôn Lý và Trần Hạc Chinh chia tay trong đau đớn như vậy, lại dám chạy đến lãnh thổ của Tanghe để kí hợp đồng, có kết quả tốt mới là lạ!
Reborn có lẽ đã nhận được chỉ thị từ trụ sở chính để ký hợp đồng mười năm với Ôn Lý, điều kiện vô cùng hà khắc đến mức dọa người.
Tưởng Du Án, giám đốc kinh doanh của đoàn khiêu vũ, được chuyển đến từ trụ sở của Tang He, hiên ngang giỏi giang, có khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Trong cuộc phỏng vấn, cô ấy rất ấn tượng với điệu nhảy của Ôn Lý có tên là "Giọng nói Trường An", rất xem trọng nữ vũ công này, đồng thời cô ấy cũng tò mò về lý do tại sao Ôn Lý lại kiên trì với Reborn như vậy.
Rốt cuộc, cho dù có TangHe Media làm người chống lưng, hợp đồng mười năm vẫn có quá nhiều điều đáng để cân nhắc kỹ lưỡng.
Khi đó Ôn Lý đang ngồi trong phòng làm việc của Tưởng Du Án, đối diện chiếc bàn làm việc màu đen.
Mùa xuân lạnh giá còn chưa lắng xuống, cô mặc một chiếc áo len và váy màu trắng, mái tóc dài xõa vai, trông cô sạch sẽ thanh tú, giống như một học sinh mới bước vào cổng trường.
Các cửa chớp ngăn ánh sáng mặt trời cùng với họa tiết các hạt nhỏ xoáy chìm trong đó.
Ôn Lý nhìn Tưởng Du Án, nói: "Tôi đã hứa với một người rằng sẽ làm những gì mà tôi thích. Tôi sẽ luôn nhảy và trở thành một vũ công xuất sắc. Anh ấy sẽ sáng tác ra những bài hát hay nhất. Reborn không chỉ là nơi để tôi khiêu vũ, mà cũng là nơi để giúp tôi gần với anh ấy nhất, nên tôi mới mong muốn ở lại chỗ này."
Tưởng Du Án đến từ trụ sở chính của Tanghe, cô có nghe nói một chút về những rắc rối tình cảm của em trai ông chủ, nhưng cô là người đã lăn lộn trong giới nhiều năm, đã ly hôn hai lần và đã quen với việc nam nữ đấu đá. Vậy nên, trái tim cô bây giờ cứng như đá, cô thấy không cảm động lắm, thậm chí còn cảm thấy lý do cho sự ấm áp của cô như vậy có chút ngây thơ và buồn cười.
Không có đoạn tình cảm nào đáng giá bằng tiền đồ của mình, cái đó khiến mình cảm động, đối với ngu muội không khác gì nhau.
Còn quá trẻ để biết giữa yêu và được yêu.
Tưởng Du Án đương nhiên sẽ không nói ra những lời châm chọc này, cô gõ gõ chiếc bút đắt tiền trên bàn nhắc nhở: "Cô đã nghĩ thông chưa, hợp đồng đã ký, giấy trắng mực đen, hối hận nhất định sẽ phải trả tiền, chỉ sợ cô trả không nổi."
Ôn Lý nhất thời không lên tiếng, cụp mắt xuống. Cô có hàng mi dài, khi cô hơi cúi đầu xuống, đường cong trên khuôn mặt của cô đặc biệt dịu dàng.
Tưởng Du Án còn tưởng rằng cô sợ hãi, đang định ném bản hợp đồng không có con dấu chính thức vào máy hủy tài liệu, thì Ôn Lý lại bình tĩnh nói: "Tôi đã quyết định, tôi không hối hận."