Người dịch: Chuk Chuk.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Ở Kim Vực, những người chú ý tới Trần Hạc Chinh rất nhiều, Trác Tự cùng Ôn Lý nói chuyện, thanh âm không quá cao, giọng Quảng Đông xen lẫn với giọng địa phương trộn lẫn một ít, nhưng dù vậy, ba từ "Trần Hạc Chinh" rất nhạy cảm, Trác Tự vừa nhắc tới liền có người chú ý tới, tầm mắt liền rơi vào người Ôn Lý, quan sát tướng mạo của cô, quần áo, thậm chí là phụ kiện trên người của cô, ánh mắt có chút chế nhạo ——
Không còn gì có thể hơn.
Xem ra chỉ cần Ôn Lý giẫm phải bùn, dậm chân tại chỗ, là có thể chứng minh, không cần có được Trần Hạc Chinh thì cũng không phải coi là tiếc nuối.
Không còn gì có thể hơn nữa.
Emily rất thích hóng bát quái, đặc biệt là bát quái về Trần Hạc Chinh, ánh mắt của cô nàng mở to, hận không thể bóp lấy cổ của Trác Tự, ép anh ta phải nói nhiều hơn.
Trác Tự cảm thấy hài lòng thì dừng lại. Sau khi nói vài lời, anh ta không chịu nói nữa, ngược lại chọc ghẹo Ôn Lý, hỏi cô tên là gì, cô có dùng WeChat hay không, có sử dụng instagram không, có thể theo dõi cô được không.
Dù sao thì anh ta cũng là bạn của Trần Hạc Chinh, không thể từ chối nên đã tìm mã QR cho anh ta quét, đồng thời ngoan ngoãn trả lời: "Tôi không dùng Instagram, WeChat thì tôi chỉ dùng để liên lạc cá nhân, không có đăng gì nhiều."
Emily tinh nghịch nhìn Ôn Lý từ trên xuống dưới, sau đó đụng vào vai Trịnh Gia Tuần, cười nói: "A Tuần, em gái của cô thật có bản lĩnh nha, lại có thể quen biết với Trần Hạc Chinh! Thật là lợi hại nha! Rất có năng lực nha, không biết chuyện giường chiếu thế nào, cô có biết không?".
Một người bạn đưa cho cô một ly cocktail, Trịnh Gia Tuần vừa chạm vào môi, nghe thấy câu này suýt chút nữa phun ra.
Trác Tự cười đến hai mắt híp lại, chỉ vào mũi Emily nói cô là đồ hạ lưu.
Emily liếc mắt nhìn anh ta: "Chỉ có anh là trong sạch, anh trong sạch đến mức mang theo hai cô gái đến đây chơi đùa. Qua ngày hôm sau sắc mặt liền tái nhợt, khóc lóc đi đến nhà bếp hỏi cách nấu món canh hoa huệ và thịt rùa, còn nói canh đó có thể giúp chữa trị bệnh đổ mồ hôi ban đêm và đau lưng nữa đó."
Khi nghe bí mật mình giấu kín của mình lộ ra, sắc mặt liền nhanh chóng thay đổi, anh ta tóm lấy Emily, muốn bắt cô ấy phải quỳ xuống nhai tỏi sống mới hả dạ.
Trịnh Gia Tuần không để ý đến hai kẻ dở hơi đang ầm ĩ, kéo Ôn Lý về phía ghế dài, mời cô ngồi xuống, nói rằng cô không cần phải uống rượu, có thể ngồi chơi đùa thoải mái. Trên chiếc ghế dài còn có thêm hai cô gái khác đang ngồi cùng, hai cô gái này đều mặc váy ngắn cùng với áo ống, ở phía đuôi mắt có đính kèm một vài viên kim cương giả nhỏ, trong suốt rất đẹp.
Vừa nói vừa cười, họ thản nhiên liếc nhìn Ôn Lý vài lần, xem tới xem lui, không phải là khinh thường, nhưng cũng không phải tôn trọng, giống như là đang xem xét một món hàng hóa.
Ôn Lý cảm thấy bất an, nhưng không phải vì những ánh mắt đó.
Từ miệng của Trác Tự mới biết được lý do tại sao Trần Hạc Chinh lại nhập viện, cô cảm thấy mình cực kì ngu ngốc, từ ban ngày đến ban đêm, từ hành động đến suy nghĩ của cô, đều bị gán hai chữ "Ngu ngốc".
Cho dù cô có trở nên nổi loạn, hay học cách trở nên xấu xa, chỉ cần cô là Ôn Lý, A Chinh sẽ dành cho cô những gì tốt nhất.
Cô không nên nghi ngờ anh, điều đó cũng giống như chà đạp lên chân tình của anh.
Suy nghĩ như vậy, trong đầu của cô chỉ có hình bóng của Trần Hạc Chinh, cô muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn ở cùng với anh.
Trịnh Gia Tuần bị Emily kéo đi ném xúc xắc và chơi roulette. Ôn Lý đã gọi cô nhiều lần nhưng cô không nghe thấy, dường như cô định chơi cả đêm.
Ôn Lý không còn cách nào khác là phải đến gặp Trác Tự, nhờ anh ta để mắt tới Trịnh Gia Tuần, đừng để cô đi quá giới hạn.
Trác Tự vừa mới thắng cược trò chơi, lúc này tâm trạng vô cùng hăng hái, nghe vậy liền bật cười, nói: "Em gái nhỏ à, hình như cô chưa bao giờ ra ngoài chơi phải không? Ở những hộp đêm của Quế Phường Tây Lộ này, cô có thể đi hỏi một chút, ai ở đây mà không biết Trịnh Gia Tuần và Trần Hạc Nghênh là một cặp, ai ở đây cũng đều muốn mời cô ta đến để chơi."
Nghe được anh ta nói như vậy, Ôn Lý có chút yên tâm.
Trác Tự có lẽ có ác cảm với Trịnh Gia Tuần, bôi nhọ cô là một kẻ nghiện rượu, nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Cô gái đó đúng là một người đàn bà chanh chua, không nói một lời liền đá trực tiếp vào cậu nhỏ của tôi,... ít nhất ... nửa tháng không lên nổi! Cô ta kiếp trước chắc chắn là quả phụ, không chiếm được, cô ta nhất định sẽ phá hủy nó!".
Ôn Lý nghe Trác Tự càng nói càng hăng, vội vã cầm ly rượu của anh ta đổ thêm rượu vào, cố ý chặn miệng của anh ta, nói: "Tôi còn có việc, xin phép về trước, mọi người ở đây chơi vui nhé."
Trác Tự chưa kịp đứng lên ngăn cản, một người đàn ông khác đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh ta, cao khoảng một mét chín, mặc một chiếc áo phông thời thượng và áo khoác denim, tóc được chải ngược thành lọn, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền Cuba.
Trước đó, người đàn ông này chỉ ngồi một góc, cảm giác tồn tại dường như không có, Ôn Lý không hề chú ý tới hắn, lúc này bỗng nhiên xuất hiện, Ôn Lý liếc mắt nhìn sang liền cảm thấy tim đập liên tục.
Cô có chút sợ hãi, từ vẻ mặt đến khí chất của hắn ta đều có gì đó tà ác ở người đàn ông này.
"Đến rồi liền rời đi?" Một mét chín ngậm điếu thuốc trong miệng, trên mu bàn tay xăm hình Bồ đề đạt ma Nhật Bản, vẻ mặt có chút hung dữ. , "Thật nhàm chán!"
Mùi thuốc lá nồng nặc, Ôn Lý theo bản năng lùi lại, muốn tránh xa người này.
Trác Tự đột nhiên vươn tay nhặt một con dao gọt trái cây trên đĩa trái cây, chỉ mũi dao vào, không khách khí nói: "Con mẹ nó mày bị điếc à, không nghe tao nói đây là người của Trần Hạc Chinh sao! Muốn tìm gái thì đi ra ngoài mà kiếm, đây là người không phải mày muốn đụng là đụng!".
"Trần Hạc Chinh?" Một mét chín mỉm cười, nhướng mi, liếc nhìn Trác Tự, cố ý đâm hắn, "Họ Trần kia cho mày một ngày bao nhiêu xương, mới có thể trung thành như vậy với chủ?"
Trong khi nói, một mét chín cúi xuống nhặt ly rượu trên quầy lên, đối mặt với Trác Tự, lông mày hắn được chiếu sáng bởi ánh sáng trắng nhấp nháy trên màn hình nhỏ.
Lúc này Ôn Lý có thể nhìn rõ hắn - lông mày sắc nét, gò má cao hơn một chút, cuối lông mày có một vết sẹo nhỏ, khiến hắn nhìn có chút u ám.
Ôn Lý cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Cô đang nghĩ đến Trần Hạc Chinh, tâm tư không còn ở nơi này, không để ý đến cuộc cãi vả của Trác Tự và tên một mét chín kia, xoay người đi ra cửa, muốn đi ra ngoài.
Lúc này, sàn nhảy bên ngoài hộp náo nhiệt, mọi người ở khắp mọi nơi, lắc lư dưới ánh sáng mờ ảo. Ánh đèn đủ màu sắc giống như một cơn bão đi qua, nơi nào cũng náo loạn.
Kim Vực đã chi rất nhiều tiền để thuê một nữ DJ nổi tiếng, có năng lực làm náo loạn hộp đêm rất tốt, người còn chưa tới mà bầu không khí đã nóng lên.
Sự khô khan, rượu và tiếng nhạc điện tử chói tai, khi những thứ này kết hợp với nhau, ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt.
Ôn Lý không quen với cách bố trí và phân chia trong hộp đêm của Kim Vực, suýt chút nữa bị lạc giữa đám người, có khi va vào người khác, có khi lại bị người khác xô ngã.
Khi cô đi ngang qua một bàn, bên tai truyền đến tiếng pháo và hoa giấy đủ màu sắc bắn ra khắp nơi làm cô giật mình, vô thức bịt lỗ tai lại.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai mỉm cười đi tới chặn đường cô. Anh ta nói khá lịch sự: "Xin lỗi em gái, đã làm em sợ."
Ôn Lý cảnh giác với đàn ông trong hộp đêm, cô lùi lại một bước, nói không sao cả, cô muốn đổi hướng, đi vòng qua bàn bên kia.
Mũ lưỡi trai lại đưa tay ngăn cản cô, chỉ về phía sau, cười nói: "Em gái, người đó có phải là bạn của em không? Hình như đang tìm em."
Ôn Lý theo bản năng quay người lại, trước khi cô có thể nhìn rõ qua ánh sáng mờ ảo, có người đã cạy mở chai sâm panh đang bị lắc mạnh trước mặt cô.
Một tiếng nổ vang lên, một lượng lớn bọt dày bắn ra, làm ướt tóc và xương quai xanh của cô, làm mờ tầm nhìn của cô.
Một giây tiếp theo, một bàn tay to lớn với lòng bàn tay nóng rực trực tiếp che mặt cô, che miệng và mũi cô, đè nén mọi tiếng hét trở lại cổ họng cô, không để lọt ra một chút nào.
Sự việc xảy ra quá nhanh đến quá đột ngột khiến mọi người không kịp phản ứng.
Bong bóng sâm panh che đi khoảng trống trong tầm nhìn của cô. Ôn Lý liếc nhìn người đàn ông có sợi dây chuyền Cuba quanh cổ và hình xăm Bồ đề nhật ma kiểu Nhật trên mu bàn tay.
Cùng lúc đó, Ôn Lý rốt cuộc nhớ tới vì sao cô cảm thấy tên một mét chín này nhìn quen mắt.
Chiêu Huy, Lương Chiêu Huy.
Tên của một mét chín.
Hắn ta là anh em tốt của Giang Ứng Lâm.
Sau tai nạn của Trần Hạc Chinh, Giang Ứng Lâm bị kết án nặng, Lương Chiêu Huy cũng bị đưa vào tù vì những tội khác, nhưng tình tiết nhẹ hơn nên hắn ta chỉ bị kết án hai năm, rất nhanh đã ra tù, vừa ra liền ăn chơi say xỉn.
Sau đó, hắn ta tới hộp đêm ăn chơi bí tỉ, vậy mà lại bắt gặp Ôn Lý, Lương Chiêu Huy vừa nhìn qua liền có thể nhận ra cô.
Đã nhiều năm trôi qua, cô gái này vẫn không thay đổi nhiều.
Cô gái này sống thật phóng khoáng, sau khi lừa được Giang Ứng Lâm vào tù, lại có thể yêu đương một cách ngọt ngào như vậy.
Dựa vào cái gì.
Thù mới chồng vào hận cũ, Lương Chiêu Huy cắn răng, tròng mắt dần đỏ lên.
Lương Chiêu Huy cảm thấy Giang Ứng Lâm thật ngu xuẩn, chỉ vì một điều nhỏ nhặt liền tự đưa bản thân vào con đường chết, cảm thấy thật không đáng.
Hắn ta không dám đến chỗ Trần Hạc Chinh, hoặc nói hắn ta không dám xuất hiện ở nơi có Trần Hạc Chinh. Cái ánh mắt sắc bén của người thanh niên kia, vô cùng tàn nhẫn, quyết đoán, lại có quyền thế và chỗ dựa hơn hắn ta.
Lương Chiêu Huy biết rằng gây rắc rối với Trần Hạc Chinh chính là tìm đến cái chết. Mối quan hệ huynh đệ của hắn ta và Giang Ứng Lâm không đủ sâu sắc để hắn ta mạo hiểm tính mạng của mình.
Tuy nhiên, đối phó với Ôn Lý, một cô bé như cô lại dễ dàng như vậy.
Tùy tiện khi dễ một chút sẽ khiến cho cuộc sống của cô trở thành địa ngục, nợ cũ coi như xóa bỏ.
Hơn nữa, Lương Chiêu Huy đã đặt vé máy bay từ nửa tháng trước và sẽ xuất cảnh vào chiều mai. Gia đình đã chi rất nhiều tiền để cho hắn ta đi du học.
Trước khi rời đi, phải vui vẻ một đêm, sau đó quay đầu chạy về nơi phồn hoa giàu có, muốn tìm được hắn, cũng không phải dễ dàng gì.
Coi như là một món quà tặng cho Trần Hạc Chinh trước khi rời đi.
Lương Chiêu Huy càng nghĩ càng thấy tự hào. Toàn thân hắn nóng bừng, khô khốc.
Hắn ta cố tình khiêu khích Trác Tự, Trác Tự tức giận ném cốc, ngồi xa hắn ta hơn. Trong góc phòng chỉ còn Lương Chiêu Huy nên không ai chú ý tới, hắn đi theo sau Ôn Lý, thuận tay cầm một chay sâm panh.
Vừa đi, hắn vừa lắc cái chai, tiếng nước nhỏ va vào nhau bị âm thanh điện tử che đi. Giống như một linh hồn ác quỷ đang than thở.
Không ai biết về cuộc tranh chấp giữa Lương Chiêu Huy và Ôn Lý. Ngay cả Ôn Lý cũng không thể nhận ra hắn ta trong nháy mắt, tự nhiên cũng không biết hắn ta đang muốn làm cái gì.
Hộp đêm dù có hỗn loạn đến đâu cũng sẽ chứa đầy những kẻ xấu xa, thủ đoạn.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai là bạn của Lương Chiêu Huy., hắn nhìn theo hướng đi của Ôn Lý, gọi điện cho Mũ lưỡi trai, hắn nói hắn có để ý đến một cô gái, và nhờ tên lưỡi trai chặn đường giúp, nếu lưỡi trai có hứng thú thì hắn sẽ cho nếm thử.
Cô gái rất xinh đẹp, học múa và có dáng người mềm mại.
Mũ Đỉnh chỉ nghĩ Lương Chiêu Huy đang nói đùa với mình nên cười lớn, đồng ý giúp hắn ngăn cản Ôn Lý.
*
Lương Chiêu Huy cao và khỏe mạnh, mặc một chiếc áo khoác denim rộng rãi. Hắn ôm cô gái gầy gò vào lòng, dùng áo khoác che cho cô, nửa ôm cô, một tay bịt miệng và mũi, khiến cô không thể phát ra âm thanh nào.
Hắn ta khỏe đến mức gần như bế cô lên, hắn bế cô đến cửa sau của hộp đêm bằng cách đi theo con đường mà camera giám sát không thể ghi lại.
Lương Chiêu Huy thường xuyên lui tới đây, bảo vệ, nhân viên pha chế và phục vụ đều quen thuộc với hắn ta, nhưng họ chỉ nghĩ rằng hắn ta đang tìm phụ nữ nên không ai để ý đến.
Hơi thở của Ôn Lý bị hạn chế, nhịp tim không ổn định. Bọt sâm panh làm ướt mắt cô, cay đến đau điếng, cô không thể mở mắt ra chút nào, gần như tước đi toàn bộ sức lực để phản kháng của cô.
Sự giãy giụa của cô đã bị kiềm chế, trong ánh sáng mờ ảo và hỗn loạn, cho dù người ngoài có chú ý đến, họ cũng sẽ chỉ cho rằng cô đang nổi cơn thịnh nộ với bạn trai.
Ngộp thở khiến Ôn Lý dần mất đi sức lực, màn hình điện thoại di động trong túi đột nhiên sáng lên.
Lương Chiêu Huy đang nửa ôm lấy Ôn Lý. Hai người gần nhau đến mức họ có thể cảm nhận rõ ràng sự rung lên của điện thoại. Hắn ta từ trong túi của Ôn Lý lấy chiếc điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy cái tên Trần Hạc Chinh.
Trần Hạc Chinh chẳng là gì cả.
Anh ta nghĩ anh ta là ai?
Lương Chiêu Huy cảm thấy mình có cơ hội chiến thắng, hắn ta chế nhạo, dùng tay đập mạnh vào cột của cửa hàng, khiến màn hình vỡ vụn, màn hình trở nên đen thui rồi ném vào thùng rác.
Có một chiếc G lớn đậu ở con hẻm phía sau hộp đêm, Lương Chiêu Huy mượn của ai đó để đến đây chơi. Xe địa hình đỉnh cao ráo, rộng rãi và rất tiện lợi.
Hắn ta dùng hết sức lực bằng một tay, ấn Ôn Lý vào, tay kia lấy chìa khóa xe ra và mở khóa.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, mưa rơi dữ dội, mặt đất đầy vết nước, giống như một đại dương bao la.
Con hẻm sau không có nhiều người, lúc này càng vắng vẻ hơn.
Lương Chiêu Huy ướt sũng khắp người. Hắn mở khóa xe và đi mở cửa xe phía sau. Lúc này, ở lối vào ngõ sau đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú, run rẩy dữ dội, giống như một loại dã thú nào đó.
Nhiều ngọn đèn cùng lúc bật lên. Chúng là đèn pha ô tô sáng rực, xuyên qua màn đêm tối.